Chương 1268 Lâm trận phản chiến 1
Thế là đám đại lão đột nhiên phát hiện: Rõ ràng ta biết ngươi ở trên thuyền nhưng hình như ta không làm gì được ngươi?
Ai nấy ngây ngốc.
Cuối cùng lão già cơ bắp nói: “Nếu thế chỉ có thể tra xét từng người một thôi.”
Nói xong tiện tay tóm lấy một tu sĩ bên cạnh, phủi bụi đất trên người hắn đi, quan sát cẩn thận.
Trong khoảng cách gần như vậy, pháp thuật tuệ nhãn của Niết Bàn vẫn khá hữu dụng.
Quan sát một hồi, xác nhận không phải, lão già trực tiếp ném người kia ra khỏi thuyền.
Nhưng vừa ném khỏi thuyền đã nghe một tiếng kêu la thảm thiết.
Tu sĩ kia chết rồi.
Thế này là sao?
“Là Thiên Cơ!” Một đại lão Niết Bàn đã nhận ra.
“Cái tên này trốn ở đâu?” Mọi người không hiểu nổi.
Phong Vân Liệt bấm ngón tay tính toán, trong đầu xuất hiện một thẻ bói kỳ quái, phát ra tiếng kêu thanh thúy, sau đó Phong Vân Liệt nói: “Hóa ra là thế. Thiên Cơ này am hiểu nhất là thuật Thổ Độn, có thể hóa lớn có thể thu nhỏ, cứ ở đâu nào có đất là có chỗ cho hắn dung thân, làn sương màu xám này cũng không ngoại lệ.”
Nghe nói như vậy, mọi người cũng bó tay.
Không gian này đã bị bọn họ phủ kín sương xám, nói cách khác, Thiên Cơ có thể có mặt ở khắp nơi.
Ngay cả lão già cơ bắp cũng kinh ngạc: “Làn sương xám cũng có thể dung thân? Pháp thuật Thổ Độn của quái vật này đến cảnh giới ban bố đại đạo rồi sao? Nếu không sao lại mạnh đến vậy?”
Lần này lão ta nói không sai.
Từ khi đi theo Ninh Dạ tới giờ, những phương diện khác của Thiên Cơ vẫn rất bình thường, nhưng chỉ riêng đạo về Thổ Độn là tiến bộ vượt bậc.
Bảo hắn đánh với đối thủ cùng cấp, mười trận thì thua chín.
Đi theo Ninh Dạ nhiều năm, đã là Niết Bàn đỉnh phong từ lâu nhưng thực ra nếu không có Ninh Dạ âm thầm động tay động chân với Vô Đạo Tử, chưa chắc hắn đã thắng được Vô Đạo Tử mới Niết Bàn trung kỳ.
Xét theo chiến lực thực tế, Thiên Cơ cũng thẹn với tu vi của hắn.
Nhưng nếu xét tới khả năng ẩn nấp trốn thoát độn thổ...
Khà khà, đừng nói bốn tên Niết Bàn các ngươi, có thêm mười tên nữa, trong không gian tràn ngập khói bụi này, vẫn khó mà giết chết Thiên Cơ.
Chỉ có đại năng Nhân Hoàng tới, một chiêu thần uy quét sạch sành sanh mới có thể trực tiếp diệt trừ hắn.
Vì vậy đám người phát hiện mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Muốn bắt được Ninh Dạ thì phải kiểm tra lần lượt từng người, mà hiển nhiên người được kiểm tra rồi không thể ở lại trên thuyền, bằng không với thủ đoạn của Ninh Dạ, chắc y sẽ trà trộn vào đám người đã được kiểm tra.
Nhưng nếu ném ra ngoài...
Thế thì chẳng khác gì để bọn họ đi chịu chết!
Thiên Cơ không thể bắt nạt Niết Bàn, không thể một đòn giết chết Vô Cấu, nhưng tiêu diệt Vạn Pháp lại đơn giản.
Làm sao bây giờ?
Tình thế trước mắt khiến đám người Phong Vân Liệt tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng bọn họ vẫn quyết định rất nhanh.
Phong Vân Liệt đã nói: “Vì đại kế, hy sinh một chút cũng được. Chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ. Tiếp tục đi, Hồng huynh.”
Lão già cơ bắp kia tên Hồng Cương, danh hiệu Bách Chiến Nhân Đồ, nghe nói như vậy cũng cười khà khà, lại nắm một người lên.
“Đừng đừng đừng!” Nghe các đại lão nói như vậy, tất cả tu sĩ la hét.
Nhưng làm sao chống được lực lượng của Bách Chiến Nhân Đồ.
Sau khi kiểm tra thấy không phải Ninh Dạ, Hồng Cương lại ném ra khỏi thuyền.
Quả nhiên tu sĩ kia vừa rời thuyền thì khói bụi cuốn tới, cho dù hắn đã chuẩn bị, thi triển pháp tráo chống cự, nhưng làm sao chịu nổi uy lực của đại năng Niết Bàn, cuối cùng may là Phong Vân Liệt ra tay kịp thời, một chiêu phòng hộ giúp tu sĩ kia chống cự.
Trong lúc nhất thời Thiên Cơ cũng không phá được, giọng nói vang lên khắp bốn phương tám hướng: “Ai da, còn biết quý trọng người mình cơ à? Nhưng rất đáng tiếc, ta muốn xem xem các ngươi có thể bảo vệ được mấy người.”
Hắn là phe tấn công, chiếm ưu thế tự nhiên, lúc này không ngừng thi pháp, các tu sĩ trên thuyền lần lượt bị quăng ra ngoài.
Khói bụi đầu trời đều là vũ khí, là pháp bảo của Thiên Cơ, hắn thi triển pháp lực, khói bụi xoay tròn như cối xay thịt, lại như ngọn núi đè xuống.
Đám người Phong Vân Liệt không thể không ra tay bảo vệ, thế nhưng số người không ngừng gia tăng, áp lực cũng theo đó từ từ tăng cường. Thiên Cơ bỏ một phần sức, đám người phải bỏ công sức gấp chục lần trăm lần mới có thể cân bằng.
Cũng như có người không ngừng ra tay với ngươi nhưng ngươi chỉ có thể đón đỡ chứ không thể hoàn thủ, trong lòng uất ức nhưng không làm gì được.
Nếu còn không hiểu thì đổi cách nói hiện đại hơn: pháo năng lượng oanh kích lồng năng lượng, cái nào tiêu hao lớn hơn, không nói cũng biết.
Khi lão già cơ bắp ném ra trăm người, bọn họ còn không có vấn đề gì.
Ném ba trăm người, áp lực từ từ tăng cường, càng lúc càng nặng nề.