← Quay lại trang sách

Chương 1269 Lâm trận phản chiến 2

Ném sáu trăm người thì bảo vệ cực kỳ khó khăn, đặc biệt là Thiên Cơ không ngừng biến đổi mục tiêu tiên pháp, không san bằng lực lượng lên tất cả đối thủ mà đột nhiên xuất hiện tập kích, Phong Vân Liệt thường phải tốn pháp lực gấp vài lần mới duy trì được.

Càng đông người thì áp lực càng lớn, trừ Hồng Cương ra tam đại Niết Bàn, thất đại Vô Cấu đồng thời xuất thủ, cũng cảm thấy càng ngày càng khó chống cự.

Vốn dĩ tốc độ khôi phục pháp lực của tu sĩ Niết Bàn cực nhanh, chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên khí là mau chóng phục hồi, chỉ cần không dùng thủ đoạn gì lớn, cho dù đánh một năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ đang ở trong phong tỏa không gian, toàn bộ không gian bị che đậy, lực lượng bên ngoài không thể đi vào, cho nên việc khôi phục cũng có vấn đề.

Đám người Phong Vân Liệt chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thân chống cự, chẳng bao lâu sau đã cảm thấy pháp lực của mình suy giảm.

“Mẹ nó, tên khốn kiếp này đang cố ý tiêu hao pháp lực của chúng ta!” Có người mắng chửi.

Còn tiếp tục như vậy, không cần đánh, bản thân bọn họ sẽ kiệt sức trước.

Niết Bàn không còn pháp lực cũng chẳng mạnh hơn Vô Cấu bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, Phong Vân Liệt nói: “Không còn cách nào nữa rồi, bảo vệ những người quan trọng nhất thôi.”

Nói xong bắt đầu thu lực.

Thế là tất cả Niết Bàn và Vô Cấu cùng giảm bớt lực lượng.

Bọn họ giảm lực lượng, đám tu sĩ lại gặp đen đủi.

Khói bụi đầy trời đột nhiên co lại, ngưng tụ thành đá, mang theo uy lực khủng khiếp trực tiếp đè bẹp đám tu sĩ.

“Á!”

Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Khoảnh khắc đó đã có không biết bao nhiêu tu sĩ mất mạng.

Thấy cảnh này, tất cả tu sĩ trên thuyền đều phải hoảng.

Mẹ nó, đại lão không bảo vệ chúng ta, chúng ta ra ngoài khác nào chịu chết?

Đúng lúc này, Hồng Cương đi tới một con thuyền khác, nắm lấy một tu sĩ, không ngờ lại bắt hụt.

Tu sĩ kia dã né tránh.

Đối phương hô to: “Hồng Đồ Tể, tốt xấu gì chúng ta cũng là tu sĩ của Vạn Tiên minh, ngươi ném chúng ta vào chỗ chết như vậy à?”

“To gan lắm! ’ Hồng Cương giơ tay hút hắn lại, đã tóm lấy tu sĩ kia, thậm chí không tiếp tục kiểm tra, trực tiếp bóp nát, khiến hắn tan thành máu thịt đầy trời. Lão cười gằn nói: “Đằng nào chẳng là chết, thôi thì lão phu tiễn ngươi đi một đoạn đường.”

Điều khiến Hồng Cương bất ngờ là câu nói của lão vốn bị khói bụi ảnh hưởng, không cách nào lan xa, nhưng khoảnh khắc này, không biết vì sao nó lại vang vọng trong khắp không gian.

Cái gì?

Tất cả tu sĩ đều nghe thấy, ai nấy xôn xao.

Ngươi không chỉ ép chúng ta vào chỗ chết, bây giờ còn trực tiếp ra tay tàn sát chúng ta?

Mọi người xôn xao.

Lúc này một giọng nói lại vang lên: “Thượng cấp vô đạo đức, ép chúng ta phải chết, chúng ta liều mạng với bọn chúng!”

“Đúng! Liều mạng với bọn chúng!” Tất cả mọi người đồng thanh hô.

Thật ra không phải tất cả mọi người, tu sĩ tầng trung tầng thấp đã bị ức hiếu lâu ngày, lúc thường không có gan đối đầu với cấp tr

Nhưng lúc này âm thanh lại vang vọng không ngừng, cảm giác như tất cả mọi người đều reo hò.

Ninh Dạ!

Lại là ngươi giở trò!

Biết Ninh Dạ có ảo thuật nên đám người Phong Vân Liệt đã chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng bọn họ không ngờ lần này Ninh Dạ không dùng ảo thuật mà dùng thủ đoạn công tâm.

Không sai, thủ đoạn truyền âm của y có liên quan tới ảo thuật, nhưng nội dung lan truyền lại là sự thật!

Vì vậy khi những lời này lan khắp không gian, cho dù là các tu sĩ không hô cũng thấy choáng váng.

Làm phản rồi?

Mọi người làm phản rồi?

Sau đó tiếng hô giết vang lên ngập trời.

Cũng như lúc trước, thật ra chỉ có một nhúm nhỏ phản kháng, đám người kia lập tức bị Hồng Cương bắt được, nhưng âm thanh và khí thế đều bị Ninh Dạ phóng đại, đi sâu vào đáy lòng mọi người.

Phóng đại gấp nhiều lần.

Con người có tình cảm, mà tâm trạng là có thể lan truyền.

Tiếc là bọn Phong Vân Liệt không biết đạo lý này, dù sao tu tiên giả rất ít khi nghiên cứu tâm lý dân chúng: Nắm tay ta cứng, sao phải quan tâm tới tri thức quản lý?

Nhưng Ninh Dạ am hiểu điều này.

Y âm thầm thao túng, không dùng ảo thuật lừa gạt mà khiến một trận phản loạn mở màn.

Cùng lúc đó, làn sương xám trên người bọn Phong Vân Liệt đột nhiên tan đi, để lộ hình ảnh chân thực của bọn họ.

Trên mười hai chiếc tiên thuyền, tất cả tu sĩ đều phát điên, thấy đám người Phong Vân Liệt, Hồng Cương là bất chấp tất cả tấn công bọn họ.

Đằng nào cũng chết, chẳng thà kéo các ngươi xuống nước!

“Lần này phiền phức rồi!” Phong Vân Liệt cũng biến sắc.

Hắn biết mình đã bị lừa, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Ninh Dạ, không có cạm bẫy, chỉ có tính toán lòng người.

Y lợi dụng tâm lý không coi trọng tu sĩ hạ tầng của tu sĩ thượng tầng, bố trí cái bẫy này, còn bây giờ tất cả tu sĩ dưới cấp Vô Cấu đều làm phản.