← Quay lại trang sách

Chương 1299 Ban bố đại đạo 2

Y ném từng cái vào, đánh bại, thôn tính, mảnh vỡ nguyên thần của Ngân Tinh La Hán cứ thế bị giết chết, phân giải, cảm ngộ. Ninh Dạ, Lâm Lang và Giang Tiểu Phàm tham lam hấp thu kinh nghiệm và trí tuệ của một vị đại năng Nhân Hoàng.

Đối với Ngân Tinh La Hán, đây cũng là một dằn vặt.

Về bản chất thì tất cả mảnh vỡ nguyên thần đều là cùng một người, cho nên đối với Ngân Tinh La Hán, hắn tương đương với chết liên tục hết lần này tới lần khác, cứ như đặt mình trong địa ngục, bị Ninh Dạ dằn vặt vô số lần.

Ngân Tinh La Hán gào thét điên cuồng, phẫn nộ nguyền rủa, nhưng hoàn toàn không thể làm gì.

Mãi tới khi mảnh tàn hồn cuối cùng bị thôn tính, tất cả cảm thụ tập trung vào nguyên thần được Ninh Dạ “phóng sinh”.

Ngân Tinh La Hán cảm nhận mọi đau đớn mà mình từng trải qua, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ninh Dạ!

Đợi ta trùng sinh trở lại, sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!

Hắn thầm lập đại thệ, bay thẳng một đường, chỉ mong mau mau chóng chóng tìm được nơi nào ngưng tụ lại bản thân.

Đúng lúc này, phía xa lại thấy hai bóng dáng uyển chuyển bay tới, là hai nữ tu.

“Coi như hai con bé các ngươi xui xẻo.” Ngân Tinh La Hán bay qua, đang định ra tay, bỗng ngạc nhiên phát hiện hai nữ tu này thật quen thuộc.

Không đúng, là họ!

Trì Vãn Ngưng!

Công Tôn Điệp!

Sao bọn chúng lại ở đây?

Ngân Tinh La Hán sợ tới mức hồn bay phách lạc, quay đầu định bỏ đi.

Nhưng thấy Công Tôn Điệp vẫy tay một cái, đã hút tinh quang nguyên thần của Ngân Tinh La Hán về: “Ai da, đến cũng đến rồi, chạy làm gì chứ?”

“Ngươi!” Ngân Tinh La Hán tức tới nổ phổi: “Ngươi mà giết ta, Thánh Tôn sẽ không tha cho ngươi!”

Đây là chút ít nguyên thần cuối cùng của hắn, mất đi là hắn sẽ chết thật.

Công Tôn Điệp cười nói: “Yên tâm, yên tâm, ta không giết ngươi, chỉ cho ngươi chút kỷ niệm thôi!”

Nói xong đã chỉ tay vào mảnh vỡ nguyên thần của nguyên thần, một luồng sáng đen chui vào mảnh nguyên thần.

Ngân Tinh La Hán tâm thần chấn động: “Các ngươi làm gì ta?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Công Tôn Điệp cười hì hì, đã bỏ qua cho Ngân Tinh La Hán.

Sau đó cô nàng và Trì Vãn Ngưng bay đi như một làn khói.

Trên Dạ Quang đảo.

Ác Sát Ma Tổ còn đang giao chiến với Tử Cực Thánh Tôn.

Hại vị đại năng giao thủ, phải nói là trời đất mịt mù không ánh mặt trời, đừng nói Dạ Quang đảo, toàn bộ hải vực đều bị bao phủ dưới uy thế của bọn họ, mà đây vẫn còn là kiềm chế.

Tử Cực Thánh Tôn thấy không cách nào chiến thắng bèn trầm giọng nói: “Các ngươi cứ đứng đó nhìn à?”

Trên bầu trời đã vang lên giọng nói không biết của vị Thánh Tôn nào: “Ác Sát Ma Tổ có thể chất cường hãn, cho dù chúng ta ra tay thì trong lúc nhất thời cũng không giết được hắn. Có khe hở ở đó, hắn có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.”

“Thế thì làm sao cho hắn cút đi! Ta đã cảm nhận được, khe hở Ma Vực này đã không còn loại cấm chế thần bí kia nữa, có thể ngăn chặn bất cứ lúc nào! ’ Tử Cực tức giận nói.

Hắn không nói phong tỏa khe hở để lại Ma Tổ, nếu để tên này lại thì cho dù giết chết được hắn, Thiên Trung giới cũng phải chịu thương tổn nặng nề. Trong tình huống không muốn ngọc đá cùng tan, cách nào tốt nhất là đuổi hắn về.

Nhưng Ác Sát Ma Tổ lại không hề tự giác, cười ha hả nói: “Bản tọa đã đến đây rồi, không làm gì mà về, chẳng phải uổng chuyến đi này?”

Nói xong hắn đột nhiên xoay tay lại, giật một cái cánh vàng sau lưng ra, cánh vàng hóa thành ngàn vạn điểm sáng lan tỏa.

“Không được!” Tử Cực Thánh Tôn tức giận: “Còn dám gây ác, sao có thể dung tha cho ngươi được!”

Ánh điện điên cuồng trút xuống, kiếp lôi vô tận tạo thành tấm lưới phủ xuống kim quang mà Ác Sát Ma Tổ vừa phóng thích. Lúc này không chỉ mình hắn mà các Thánh Tôn khác cũng đồng thời xuất thủ.

Cửu Đại Thánh Tôn đồng thời ra tay, chỉ thấy giữa thiên địa vang lên tiếng phạn âm hùng hồn, đạo pháp hoành hành, toàn bộ thế giới như điên đảo.

Chín loại đại đạo đồng thời xuất hiện, cho dù là ma niệm mà Ác Sát Ma Tổ biến ra cũng không thể thoát khỏi.

Nhưng hiển nhiên Ác Sát Ma Tổ đã chuẩn bị từ trước, hắn cười ha hả nói: “Cuối cùng vẫn trúng bẫy của bản tọa, đi đi!”

Chỉ thấy ngàn vạn kim quang đồng thời tiêu tán, hóa thành vô hình vô tung.

Khoảnh khắc sau Ác Sát Ma Tổ đã tóm lấy Ngân La Hán bị mình chuyển hóa thành Thiên La Ác Sát, tung người nhảy vào khe hở, tiếp đó Thiên Thủ Ngô Ma và Hắc Viêm Ma Thần cũng dồn dập rời khỏi.

Khe hở Ma Vực thì không cần Thánh Tôn ra tay đã chậm rãi khép lại.

Cuối cùng tên đại ma này cũng đi khỏi.

Nhưng Cửu Đại Thánh Tôn không hề đắc ý.

Bọn họ biết mình dính bẫy rồi.

Đúng, lúc trước Ác Sát Ma Tổ kia ra vẻ phân tán phóng thích ma tính của mình, định hạ ma chủng khắp giới này, khiến Thánh Tôn ra tay ngăn chặn. Nhưng thực ra chỉ là giả bộ.