← Quay lại trang sách

Chương 1300 Chính đạo xâm lấn 1

Tên này vốn không định gieo ma chủng, mà định ban bố đại đạo!

Ban bố đại đạo Kim hành của hắn.

Khi Cửu Đại Thánh Tôn ra tay, đạo niệm nâng cao, cũng là lúc Thiên Trung giới hoàn toàn mở rộng, Ác Sát Ma Tổ đã chuẩn bị sẵn, gieo đạo ý của bản thân vào.

Từ nay trở đi, Thiên Trung giới không còn là cửu đạo hoành hành mà là thập đạo.

Còn chuyện này có tai họa gì thì không đến nỗi.

Bản chất của đại đạo là thiên địa quy tụ, ban bố đại đạo chẳng qua là để lý giải và vận dụng đạo hạnh của bản thân, cũng như cái gọi là thiên nhân hợp nhất. Cảnh giới Thánh Nhân còn được gọi là cảnh giới Thiên Nhân cũng là vì vậy.

Do đó, hành động này của Ma Tổ không gây thương tổn gì cho Thiên Trung giới.

Nhưng dù sao cũng là đạo mà hắn ban bố đại đạo, nói cách khác ý chí của hắn có thể thông qua đạo này thẩm thấu sang, gây ra ảnh hưởng.

Còn cụ thể ảnh hưởng ra sao thì không nói rõ được.

Cửu Đại Thánh Tôn đều cho rằng chắc chắn lần này Ác Sát Ma Tổ tới đây sẽ có hành động lớn, chẳng ai ngờ mục đích thật sự của hắn lại là ban bố đại đạo, chính suy nghĩ sai lệch này đã khiến Ma Tổ kia thành công.

Bây giờ Ác Sát Ma Tổ đã thành công, Thiên Trung giới tạm thời không gặp nguy hiểm gì, nhưng trong lòng Cửu Đại Thánh Tôn đã có cảm giác nặng nề.

Tử Cực Thánh Tôn đã nói: “Lang Gia, lần này tên đồ tôn ngoan ngoãn của ngươi phải cho ta một câu trả lời xác đáng. Còn dám cấu kết ma giới, hắn chán sống rồi hả?”

Lang Gia cười khà khà: “Trả lời thì trả lời, nhưng ta đề nghị ngươi đừng ôm hy vọng gì nhiều, Ninh Dạ không phải kẻ ngu, nó biết rõ mình đang làm cái gì.”

Nói xong chỉ thấy một áng tiên vân bồng bềnh bay xuống, hóa thành bàn tay, kéo Ninh Dạ lên.

Ninh Dạ phát hiện giờ phút này mình đang đứng trong một không gian hư ảo.

Đỉnh đầu có chín vầng thái dương rực rỡ treo cao, nói là thái dương nhưng trong mỗi vầng lại ẩn chứa dị tượng. Có cái bên trong loáng thoáng cảnh tượng gốc cây che trời; có cái như rồng bay voi chạy; còn có cái xuất hiện từng đợt thiên lôi, giáng xuống không ngừng nghỉ; còn có một vầng mặt trời hiện lên hai màu trắng đen, tựa như bức tranh thủy mặc, hết sức tự nhiên.

Trong lòng Ninh Dạ đã có suy đoán, y quỳ lạy vầng mặt trời trắng đen kia: “Bái kiến sư tổ, tham kiến chư vị Thánh Tôn!”

Trên bầu trời, giọng nói của Lang Gia Thánh Tôn vang lên: ” Ninh Dạ, nói đi, đây không phải trùng hợp, đúng không?”

Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên là không. Thánh Tôn thánh minh, Dạ nào dám lừa dối. Tin rằng Thánh Tôn đã biết, Dạ khổ tâm xây dựng Khổ Lâm Tịnh Thổ, dụ dỗ Thiên La Ác Sát tới đây để săn giết lấy kim cốt, thu thập tài nguyên.”

Cửu Đại Thánh Tôn cùng ừ một tiếng.

Đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện này nhưng không hề để ý, dù sao đây vốn là khảo nghiệm, Ninh Dạ có thể biến việc khổ sai thành lợi ích, đó là bản lĩnh của y, là phần thưởng y vượt qua khảo nghiệm.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ngân La Hán chạy tới hái trái cây, đương nhiên ta phải cho hắn một bài học.”

Tử Cực Thánh Tôn cả giận nói: “Vì vậy ngươi cấu kết với ma tộc, gây hại cho nhân gian? Ngươi có biết mình đã làm gì không? ’

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không cấu kết với ma tộc, ai lại đi làm chuyện tự tìm đường chết như vậy.”

“Thế vì sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Ngươi vừa đi thì ma tộc chạy tới?”

Ninh Dạ cười nói: ” Ta có nói chuyện này là trùng hợp đâu, chẳng qua Ngân La Hán kia cực kỳ ngu xuẩn, tự cho là kiếm được bí mật từ chỗ thủ hạ của ta mà không nhìn ra ảo diệu chân chính. Thật ra mấy năm gần đây, Ninh Dạ quan sát khe hở Ma Vực, đã phát hiện ra khe hở này có vấn đề là vì bên đầu ma giới đã xảy ra chuyện.”

“Ồ? Xảy ra chuyện gì? ’

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Chính đạo xâm lấn, ma giới bị lây nhiễm.”

“Ngươi nói cái gì?” Cửu Đại Thánh Tôn cùng kinh ngạc.

Ninh Dạ nghiêm mặt nói: “Đúng, ma giới bị chính giới ta xâm lấn ngược!”

Đây không phải lời nói dối mà là sự thật, chẳng qua không ai biết đây cũng là tác phẩm của Ninh Dạ.

Năm xưa trong đại viễn chinh tiên giới, tu sĩ Thiên Tằm tấn công một ma giới, không ngờ gặp phải Bàn Xà, thi triển Chính Phản Giới Thuật, suýt nữa giết chết tất cả mọi người. May thay Ninh Dạ phát hiện kịp thời nên mới thoát cảnh diệt vong, không những thế còn đưa một “luồng sáng chính đạo” vào phản giới.

Lúc đó Ninh Dạ chỉ định đánh bừa một quân cờ, trong lòng muốn xem xem có thể tiến hành xâm lấn ngược không.

Năm đó, Ninh Dạ đã nói, chính cũng được, phản cũng vậy, đều là nhận định trong lòng cá nhân.

“Đẹp” trong mắt nhân loại, theo ma tộc thấy có lẽ là cực kỳ xấu xí: Không khéo trong mắt lũ ma tộc thì Trì Vãn Ngưng là loại cá sấu điển hình.