← Quay lại trang sách

Chương 1310 Thiên Đạo Sát Cục 1

Y lại không đi!

Chuyện này khiến cho ý đồ nhân lúc y đi khỏi ra tay ám toán của Nguyệt Hoa thương hội phá sản.

“Thằng nhãi được lắm, rất có khí phách.” Xích Phong Tử cười âm hiểm: “Hai vị đạo huynh, thằng nhãi này khí phách đấy, dùng tiền chuộc người, sau đó lại không đi, xem ra cũng biết một khi rời khỏi nơi này sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ha ha, ở lại đây thì an toàn chắc?” Tu sĩ râu đen bên cạnh là Huyền Âm Thượng Nhân, lúc này lại cười âm hiểm nói: “Lát nữa bố trí một chút, tìm một tội trạng nào đó gán cho hắn.”

“Bên phía Thánh Tôn thì xử lý ra sao? Tùy tiện tìm danh nghĩa không lừa được Lang Gia Thánh Tôn.”

“Thông báo cho Tử Cực Thánh Tôn, chuyện này dẫu sao cũng phải có Thánh Tôn giúp đỡ.”

Thế là chẳng bao lâu sau tin tức đã được đưa tới thượng giới.

Trong suy nghĩ của ba vị Nhân Hoàng, Ninh Dạ không đi chắc chắn là vì biết nếu đi là chết, vì vậy muốn mượn ánh mắt mọi người trong thiên hạ bảo vệ bản thân.

Đây là suy đoán rất hợp tình hợp lý, nhưng vẫn là coi thường Ninh Dạ.

Từ khi tu hành tới giờ, chưa một ai có thể bẫy được Ninh Dạ, cho dù có cũng bị Ninh Dạ đòi lại nợ nần.

Lần này Nguyệt Hoa thương hội lợi dụng Cừu Bất Quân ám toán mình, ép Ninh Dạ phải bán gia sản, thậm chí cầm cố Cấm Tuyệt Cổ Côn cho Lang Gia các mới lôi ra được một trăm triệu linh thạch này.

Làm sao y lại đưa đi suông được.

Lúc này y lững thững bước đi trong Nguyệt Hoa Hải Châu, những nơi ánh mắt nhìn thấy đều là từng tên tu sĩ Nguyệt Hoa thương hội, ai nấy nhìn chằm chằm vào mình, không có ý tốt.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười, cứ thế thản nhiên đi tới.

Y biết hiện tại mọi hành động của mình đều bị Nguyệt Hoa thương hội quan sát, đương nhiên không thể bố trí trận pháp gì. Cũng may lần này y không định làm vậy, chỉ đi thẳng một lèo, dưới Vấn Thiên thuật tính toán, đã tìm hiểu rõ ràng tình hình các thương hội.

Không chỉ có vậy, trên tay y còn cầm một viên Lưu Ảnh thạch.

Rất có ý vị, các ngươi tùy tiện vu oan giá họa, bên ta cứ ghi chép lại đã, lúc nào cũng có thể báo cáo lên cho “triều đình”.

Có thể nói thời khắc này Lang Gia Thánh Tôn là chỗ dựa lớn nhất của y.

Nhưng trong tình huống này, Nguyệt Hoa thương hội có cách nào giết được y không?

Có!

Chắc chắn có!

Ít nhất Ninh Dạ có thể nghĩ ra tới bảy tám loại phương pháp đối phó với mình.

Vu oan giá họa là một cách, tìm kẻ thế mạng cũng là một cách, không được thì không giết cũng không sao, tìm cách nào phế bỏ bản thân, đoạn tuyệt tu vi, chôn vùi tiên duyên, cũng là một cách.

Nói chung, chỉ cần có ý nhắm vào thì thể nào cũng có cách.

Cho dù cầm Lưu Ảnh thạch cũng có quá nhiều cách nhắm vào.

Những thứ này, Ninh Dạ đều hiểu, nhưng y không sợ.

Vì y biết thời điểm tốt nhất để đối phó với một người không phải phương pháp mà là thời cơ!

Đặc biệt là đối phó với loại người như Ninh Dạ.

Khi bọn họ ngầm đồng ý cho Ninh Dạ đi lại trên mặt đất của Nguyệt Hoa Hải Châu, khi bọn họ còn đang thảo luận phương án giải quyết Ninh Dạ, bọn họ lại không biết mình đang bỏ qua thời cơ quan trọng nhất.

Thời gian cứ qua thêm một phút, thành công lại tới gần với Ninh Dạ thêm một chút.

Lúc này, đang đi lại trong phố phường, Ninh Dạ không buồn nhìn cảnh tượng xung quanh, ngay lúc bước đi, trong lòng máy động.

Tìm ra mục tiêu rồi!

Đột nhiên ngẩng đầu, Ninh Dạ thấy trên tấm biển của một gian hàng có viết ba chữ lớn.

Nguyệt Hoa Hồng Sương phường!

“Chỗ này đi.” Khóe miệng Ninh Dạ nhếch lên thành một nụ cười.

Lang Gia thượng giới.

Đây là một thế giới chỉ có hai màu trắng đen.

Trời đất trống rỗng, chỉ có một người đặt mình trong đó, người mặc đạo bào lưỡng nghi bát quái, tay cầm phất trần hỗn độn, kết càn khôn ấn, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, như càn khôn đều nằm trong tay.

Đột nhiên trong lòng máy động, Lang Gia Thánh Tôn mở mắt, hai mắt hắn cũng là một đen một trắng, trắng đen rõ ràng.

Thời khắc này mắt trắng khẽ mở, Lang Gia Thánh Tôn nói: “Đã đến rồi, sao không vào ngồi đi.”

Chỉ thấy một ánh điện lóe lên, huyễn hóa thành thần nhân sấm sét, sừng sững phía trước, chính là Tử Cực Thánh Tôn.

Tử Cực Thánh Tôn đã nói: ” Lang Gia, Ninh Dạ tới Nguyệt Hoa Hải Châu.”

“À.” Lang Gia Thánh Tôn bấm ngón tay tính toán, đã hiểu rõ chân tướng, cười ha hả nói: “Ngươi cũng là lão tiền bối tu hành vạn năm, sau làm việc vẫn nhỏ nhen vậy, còn đi chấp nhặt với tiểu bối.”

Tử Cực Thánh Tôn cười lạnh: “Ta cũng chẳng muốn chấp nhặt gì với hắn, vốn chỉ định trừng trị chút thôi, nhưng không ngờ hắn còn bẫy chết cả Ngân Tinh. Tốt xấu gì thì Ngân Tinh cũng là đệ tử của ta, ta không thể không cho hắn một câu trả lời.”

Lang Gia cau mày: “Hắn vẫn chưa chết cơ mà?”

“Nhưng bây giờ không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao.”