← Quay lại trang sách

Chương 1311 Thiên Đạo Sát Cục 2

“Ài, Ninh Dạ làm việc hơi quá đáng.” Lang Gia Thánh Tôn khẽ lắc đầu: “Đứa nhỏ này, thiên phú không tệ, chẳng qua tâm tính cao ngạo một chút, cho dù đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ.”

Tử Cực Thánh Tôn cả giận nói: “Lang Gia kia, ngươi đang chế nhạo ta đấy à?”

Lang Gia Thánh Tôn cười nói:” Ngươi bị Tử Cực Càn Lôi ảnh hưởng quá nặng, đến bây giờ vẫn không thể hóa giải lệ khí, nhưng đáng tiếc.. đáng tiếc... Chẳng qua, tuy Ninh Dạ có quá đáng, nhưng ngươi cũng phải biết, hễ là người thiên phú xuất chúng, có ai không ôm chút kiêu ngạo. Nếu chút tự tin đó mà còn không có, thế thì dựa vào đâu mà đòi thành Thánh?”

“Nhưng chỉ có kiêu ngạo thôi vẫn chưa đủ, dẫu sao cũng phải trải qua đau khổ mới có thể chứng đạo được.”

“Ngươi định dùng cách nói chứng đạo để khuyên ta thôi không che chở hắn à? Không phải ngươi cũng dùng mấy lời như vậy dụ dỗ Tân Ngũ gật đầu đấy chứ?”

“Thiên đạo tự có số mệnh, mệnh của Cừu Bất Quân có một kiếp, đã định sẵn khó mà thuộc về Ngũ Nguyên tông. Tân Ngũ chỉ hy vọng hắn được rèn luyện nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không thể qua được thử thách.” Tử Cực Thánh Tôn nói từng lười rành mạch.

Lang Gia Thánh Tôn lại khinh thường: “Thiên đạo tự có số mệnh? Giữa ngươi với ta, có mấy người thật sự hiểu được thiên mệnh? Hỏi trời chỉ nhận được đạo mà không được thuật, thiên mệnh khó hiểu, cùng một chuyện, là những người khác nhau thì có giải pháp khác nhau. Nếu ngươi định lôi thiên mệnh ra để thuyết phục ta, thế thì không cần phải nghĩ nữa. Chỉ cần Ninh Dạ không gây sự, ai dám phá vỡ quy củ giết hắn, ta sẽ diệt cả nhà!”

Tử Cực Thánh Tôn bèn nói: “Ta hiểu rồi. Nhưng ngươi cảm thấy, theo quy củ hiện tại, còn ai kiềm chế được Ninh Dạ không?”

“Hả?” Lang Gia nhướn mày, hai mắt một đen một trắng bỗng hiện lên vòng xoáy thái cực, trên người Tử Cực Thánh Tôn cũng lóe lên hào quang: “Ý gì?”

“Đã là thử thách thì phải khó khăn một chút mới đúng.” Tử Cực Thánh Tôn đã nói.

“Khà khà khà khà.” Lang Gia Thánh Tôn cười phá lên, nhưng lần này hắn lại gật đầu: “Lần này ngươi nói có lý, thế ngươi định xử trí ra sao?”

“Với tu vi hiện tại của Ninh Dạ, trong cùng cấp bậc, có lẽ không ai là đối thủ của hắn. Hắn đã tới đây một mình, ta cũng không làm khó hắn, chỉ bố trí một sát cục Thiên kiếp thôi, sao nào?”

“Ngươi nói đùa đấy à?” Lang Gia Thánh Tôn trừng mắt nhìn Tử Cực Thánh Tôn: “Thiên Kiếp Cục của ngươi còn có thể giết chết cả Nhân Hoàng, ngươi lại dùng để đối phó với Ninh Dạ? Chẳng thà ngươi tự ra tay luôn đi.”

“Đương nhiên không phải là cục diện tất sát.” Tử Cực Thánh Tôn khẽ mỉm cười: “Ta sẽ không dùng lực ép người, ta sẽ lưu lại một chút sinh cơ cho hắn, đây là trời cao có đức hiếu sinh. Nếu hắn đã được thiên đạo sủng ái, thế thì là khí vận chi tử, hắn sẽ nắm được cơ hội phá cục này. Nếu không được, thế thì chỉ là một vị khách thoáng qua trong thiên địa, sao ngươi phải phí tâm? Ta làm vậy cũng coi như giúp ngươi thử thách đệ tử, nếu ngươi qua được, chắc chắn sẽ trưởng thành hơn hẳn.”

Nghe hắn nói vậy, Lang Gia Thánh Tôn bấm đốt ngón tay tính toán, một lát sau hắn gật đầu: “Được!”

Nghe hắn nói vậy, Tử Cực Thánh Tôn cười ha hả: “Cứ quyết định như vậy đi!”

Một tia điện lóe lên, đã biến mất trong Lang Gia thượng giới.

Hắn đi rồi, Lang Gia Thánh Tôn lại khẽ mỉm cười: “Tử Cực ơi là Tử Cực, tuy ngươi có đạo nghiệp cường đại, nhưng âm mưu quỷ kế gì đó vốn không phải sở trường của ngươi. Mỗi người đều có lý giải riêng về thiên mệnh, ngươi chỉ nhìn thấy kiếp nạn, còn thứ ta thấy lại khác hẳn, thiên địa thất thường, sát cục vô thường, rất ai sống ai chết, họa phúc ra sao... Khà khà, khà khà!”

Sau đó Lang Gia Thánh Tôn tiếp tục nhắm mắt tu hành.

Cái tên Nguyệt Hoa Hồng Sương phường mang ý nghĩa nó là cửa hàng trực thuộc Nguyệt Hoa thương hội.

Đi vào Hồng Sương phường, Ninh Dạ thấy nơi này chất đầy các loại pháp bảo phù lục.

Một tiểu nhị đã ngoài cười trong không cười chào đón: “Quý khách muốn mua gì?”

Vừa rồi Ninh Dạ gây náo động lớn đến vậy, đương nhiên hắn không thể không biết, nhưng lúc này vẫn ra vẻ không biết.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý mà đi thẳng tới phía trước một bức tranh, quan sát tỉ mỉ.

Tiểu nhị thấy vậy vội vàng đi tới nói: “Đây là Vũ Xà Hóa Long đồ, năm xưa có một đại yêu Vũ Xà, lưng khoác lông vũ thân như mặc giáp, sinh ra đã cứng rắn như sắt thép, khổ nỗi trước sau gì vẫn không thể lột xác thành rồng. Mãi tới lúc có một vị Thượng Thánh vẽ bức Vũ Xà Hóa Long đồ này, Vũ Xà kia quan sát tỉ mỉ, cuối cùng mới có thể hóa long thành công, trở thành một vị đại yêu hoàng. Bức tranh này có công rất lớn, nghe nói chỉ cần cảm ngộ một thời gian là có thể đắc đạo, có thể gọi là thần vật đại đạo.”