← Quay lại trang sách

Chương 1312 Đã nói không giết người 1

“Ha ha.” Ninh Dạ vui vẻ: “Thần khí đại đạo mà ngang nhiên đặt ngoài rìa cửa hàng? Đúng là tùy tiện.”

Tiểu nhị kia cười nói: “Nơi này là địa bàn của Nguyệt Hoa thương hội, ai dám gây chuyện ở đây?”

“À, cái này thì chưa chắc.” Nói xong Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ nhíu mày: “Thiên cơ hữu biến, địa phát sát cơ. Chậc chậc, thế mới bảo nói trước bước không qua, vừa nói không sao, giờ sắp có sao rồi kìa.”

Tiểu nhị ngơ ngác, chỉ thấy bầu trời bên ngoài đã trở nên mù mịt, mây đen dày đặc, một khí thế hùng hồn khủng khiếp từ từ ép xuống.

Nơi này là phố chợ mà Nguyệt Hoa thương hội dùng thần thông vô thượng chế tạo, thời tiết ra sao đều trong suy nghĩ của đại năng.

Bây giờ bầu trời xuất hiện dị tượng, không phải tự nhiên mà rất có thể là do người làm.

Tiểu nhị kia đã ý thức được sắp xảy ra chuyện, không hề hoảng hốt, chỉ cười khà khà vài tiếng rồi lùi lại phía sau, miệng nói: “Xem ra lần này chỗ dựa của Ninh thượng tiên không được linh rồi.”

Ninh Dạ liếc mắt nhìn tiểu nhị: “Nói năng vô lễ, bôi nhọ Thánh Tôn, ngươi cũng to gan quá nhỉ.”

Tiểu nhị kia biến sắc, vội vàng cúi đầu, không dám nhiều lời.

Lúc này tình cảnh bên ngoài đã là mây đen ép xuống như sắp sập, trong mắt các tu sĩ, hiển nhiên đây là hành động của con người, là thủ đoạn nhắm vào Ninh Dạ. Điều duy nhất bọn họ không hiểu là, đối phó với một Ninh Dạ mà thôi, sao lại dùng thủ đoạn lớn đến vậy.

Nhưng cảm thụ của Ninh Dạ lại khác.

“Tình cảnh như vậy, còn có dấu hiệu của Thiên kiếp... Ồ, ra là Tử Cực Thánh Tôn đích thân xuất thủ? Thú vị!” Ninh Dạ không hề sợ hãi, ngược lại càng hưng phấn.

Tử Cực Thánh Tôn muốn giết y chỉ cần một suy nghĩ, không cần gây động tĩnh lớn như vậy.

Vì vậy không cần động não y cũng hiểu, chắc chắn đây là kết quả của một loại thỏa hiệp nào đó.

Ninh Dạ bấm ngón tay tính toán, đã hiểu nguyên nhân.

Được lắm, Thiên Đạo Sát Cục?

Đây là sở trường của Tử Cực Thánh Tôn, nói toạc ra là một câu: Trời giáng kiếp lôi, làm việc thay trời, cảnh cáo mục tiêu.

“Đúng là thú vị.” Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Từng thấy người đưa cơm nhưng chưa thấy bữa cơm nào thịnh soạn như vậy. Tốt, tốt lắm, đã thế lần này không phá hỏng Nguyệt Hoa thương hội của ngươi, Ninh Dạ ta không tên là Ninh Dạ nữa!”

Ninh Dạ là khí vận chi tử, cho dù là Thiên Đạo Sát Cục cũng không dễ gì giết được y.

Nhưng Tử Cực Thánh Tôn cũng biết điều này, trong tình huống như vậy hắn vẫn bố trí Thiên Đạo Sát Cục, tức là tự tin Thiên Đạo Sát Cục này có thể đối phó được với y, lại không chuốc lấy phiền phức cho bản thân.

Nhưng chuyện này được xây dựng trên một cơ sở, đó là Ninh Dạ mới hưởng thụ một đợt khí vận thiên đạo gia trì khi đối mặt với Cửu Đại Thánh Tôn lần trước.

Vấn đề của Tử Cực Thánh Tôn là: Hắn biết Ninh Dạ là khí vận chi tử, nhưng lại không biết y nhận được bao nhiêu lần khí vận.

Tin tức chênh lệch đó là sai lầm lớn nhất mà Tử Cực Thánh Tôn phạm phải.

Nhưng Ninh Dạ không định lợi dụng điều này, vì nó mang ý nghĩa bại lộ chân tướng khí vận của bản thân.

Vì vậy Ninh Dạ vẫn quan sát kỹ lưỡng một phen, bắt đầu hiểu được nguyên lý của nó.

Ừm, tuy là bố cục nhưng có lưu lại một chút sinh cơ. Chẳng trách... có điều sinh cơ này ở đâu cũng là vấn đề, sát kiếp ở đâu, lại là vấn đề khác.

Được khí vận thiên đạo sủng ái, cho nên hiểu biết của Ninh Dạ về Thiên Đạo Sát Cục vượt xa tưởng tượng của Tử Cực Thánh Tôn. Thế nhưng âm mưu cụ thể ra sao thì Ninh Dạ không cách nào biết được, dù sao đây cũng là bố trí của Tử Cực Thánh Tôn, không liên quan gì tới thiên đạo.

Nói toạc ra là Ninh Dạ đã biết tất cả đề đặc điểm, uy lực, hậu quả của Thiên Đạo Sát Cục, thế nhưng nó diễn ra như thế nào thì Ninh Dạ không thể biết được.

Thời khắc này sát cục đã hiện nhưng sát kiếp vẫn chưa tới, cần có thời gian chuẩn bị.

Ninh Dạ đang suy nghĩ, lại thấy phương xa có vài tu sĩ bay tới.

Một người trong đó quát lớn: “Ngươi đúng là to gan, dám một than một mình tới Nguyệt Hoa Hải Châu ta, đúng là coi thường Vạn Tiên minh ta quá mức.”

Nói xong một thần thông đen tuyền đã bay tới.

“Thế này là bắt đầu rồi hả.” Ninh Dạ không hề do dự, thân hình hóa thành vệt sáng trực tiếp biến mất, lại xuất hiện trên bầu trời của phố chợ.

Ba tu sĩ xuất thủ cũng là Vô Cấu, đồng thời quát lên với Ninh Dạ: “Chết đi!”

Chỉ thấy một thần uy hùng hồn giáng xuống ngập trời, mang theo uy lực vô cùng.

Ninh Dạ nâng kiếm trong tay, điểm ra vô số kiếm hoa, bồng bềnh bay ra, hóa thành thực chất, còn đỡ cả thần uy mà ba người thi triển. Chỉ một chiêu này thôi cũng đủ khiến vô số người trợn tròn mắt.