Chương 1313 Đã nói không giết người 2
“Sử dụng Thiên Hoa kiếm tới mức độ này, hư thực giao nhau, ẩn chứa ngàn vạn biến hóa, chẳng trách được tôn là thiên tài đệ nhất trong ngàn năm qua của Lang Gia các.” Có người tán thưởng nói.
“Đáng tiếc, quá kiêu ngạo. Giờ bầu trời xuất hiện dị tượng, rõ ràng có đại năng xuất thủ, chỉ e Ninh Dạ không thể thoát khỏi kiếp này.” Cũng có người hả hê nói.
“Đã là đại năng xuất thủ, sao chỉ là ba Vô Cấu?” Có người lấy làm lạ.
“Còn phải hỏi, kẻ chết thay mà thôi.” Có người tự cho là thông minh, đắc ý đáp lời.
Dẫu sao Ninh Dạ cũng là người có thân phận, muốn giết y thì phải cho Lang Gia các một câu trả lời, các đại năng không muốn làm kẻ chết thay, chỉ có thể đẩy ba tên Vô Cấu ra chịu tội.
Nhưng xem ra ba Vô Cấu cũng không muốn làm kẻ chết thay, tuy ra tay trông rất hung ác nhưng không trí mạng, hiển nhiên không định giết Ninh Dạ thật, không muốn chịu cơn thịnh nộ của Thánh Tôn.
Chắc vẫn muốn bắt sống.
Tiếc là bọn họ muốn bắt sống chứ Ninh Dạ lại không cho họ cơ hội.
Trường kiếm ngâm vang, kiếm xuất điểm điểm, từng đóa kiếm hoa quét qua, ngăn cản ba người. Bản thân y lại cất cao giọng nói: “Sấm to mưa nhỏ, các ngươi chỉ có chút thủ đoạn đó thôi à? Đừng để ta xem thường.”
Nghe câu nói này của y, chỉ nghe trên bầu trời có tiếng hừ nhẹ phẫn nộ: “Ninh Dạ, đừng có kiêu ngạo!”
Nói xong lại thấy trên không trung có một bàn tay khổng lồ hiện ra, không biết là ai, cứ thế đè xuống người Ninh Dạ, mang theo uy thế vô biên, ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy khó mà đi lại nổi.
Cường giả Niết Bàn!
Nhưng đối mặt với áp lực này, Ninh Dạ chỉ mỉm cười: “Có gan giết thì cứ giết, nhát gan thì đừng có phô trương thanh thế, tưởng ông đây sợ các ngươi chắc?”
Nói xong y đâm ra một kiếm, bàn tay trên bầu trời bị kiếm của y phá tan.
Không phải Ninh Dạ cường đại tới mức có thể chính diện phá tan đối thủ, mà vì Niết Bàn kia chưa dùng toàn lực.
Đúng như Ninh Dạ đã nói, thời khắc này bất cứ ai ra tay cũng phải lưu thủ, không ai muốn giết y.
Tử Cực Thánh Tôn không giết y là sợ thiên đạo trách phạt, những người khác không giết y là sợ Lang Gia Thánh Tôn trách phạt.
Nhưng sau nỗi e ngại đó lại là ác ý vô tận.
Giết thì không được, nhưng đả thương lại có thể, thậm chí có thể sỉ nhục.
Một cơn sóng đỏ tươi đột nhiên xuất hiện, không biết là ai âm thầm xuất thủ, kéo theo hào quang rực rỡ cuốn tới. Trong lòng Ninh Dạ cũng rất tự nhiên dâng lên suy nghĩ tán thưởng vẻ đẹp, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở thành mỹ nữ vô tận, đang làm đủ mọi tư thế điệu đà mời gọi mình.
“Ảo thuật? Nực cười!” Ninh Dạ hừ lạnh một cái, quát khẽ một tiếng, ngàn vạn ảo ảnh đã vỡ nát, nhưng tiếp theo lại là ảo ảnh khác xâm nhập đáy lòng.
Chỉ trong phút chốc, Ninh Dạ đột nhiên nhớ lại vô số chuyện trước kia, trải qua bao khổ cực dằn vặt, vì báo thù mà tự hủy dung mạo, vân vân, rất nhiều ảo ảnh sinh ra trong lòng.
Nhưng Ninh Dạ vẫn ko bị lay động, chỉ trong chớp mắt, các loại ảo ảnh tan thành tro bụi.
Lại có một tu sĩ bay tới, ném ra một con rắn nhỏ, trông như ảo ảnh nhưng lại là chân thực, phá tan chướng ngại thần thông, bay thẳng tới bên cạnh Ninh Dạ, lập tức khiến Ninh Dạ cực kỳ đau đớn.
Ma Ngục Viêm Xà!
Con rắn này là một loại yêu thú cực kỳ hung ác, không trí mạng, nhưng kẻ trúng đòn thường đau tới mức không muốn sống, sống không bằng chết.
Tu sĩ chơi rắn cười ha hả: “Ninh Dạ, ngươi tưởng không giết ngươi thì ngươi sung sướng lắm à? Nên biết có lúc sống còn đau đớn hơn cả chết, sẽ khiến ngươi sống ok bằng chết, chằng thà tự sát đi!”
Ninh Dạ lại cười lạnh: “Tâm ta kiên cố, chút dày vò đó có xá chi?”
Nói xong điểm ngón tay vào chỗ bị trói buộc, cánh tay bị Viêm Xà cắn lập tức hóa thành màu kim loại.
Đại đạo Kim hành của Ác Sát Ma Tổ!
Sau khi Ma Tổ ban bố đạo này ở Thiên Trung giới, Kim hành càng lúc càng hưng thịnh, tu luyện cũng càng ngày càng dễ. May là ở đây vàng bạc không đáng giá, nếu không chắc đã tràn lan.
Nhưng đại đạo Kim hành dùng để cố hóa bản thân, ngăn cản đau đớn, lại cực kỳ hữu dụng: Xưa nay Thiên La Ác Sát không sợ đau đớn.
Đại đạo Kim hành hưng thịnh, Ninh Dạ sử dụng cũng cực kỳ hợp tình hợp lý.
Nhưng chỉ này của y không phải cắt đứt cơn đau mà là con Viêm Xà kia. Sau khi chỉ này hạ xuống, không ngờ Viêm Xà cũng bắt đầu hóa thành kim loại, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi hóa thành một con rắn kim loại, do là yêu vật biến thành nên còn là một thứ kim loại cực kỳ hiếm thấy.
Ninh Dạ nhận lấy, đâm thẳng về phía tu sĩ kia: “Trả cho ngươi! ’
“Bảo bối của ta! ’ Tu sĩ kia đau đớn kêu rên, khoảnh khắc sau lại la hét thảm thiết, hóa ra bị Ninh Dạ đánh trúng, toàn bộ thân thể cũng biến thành kim loại.