Chương 1315 Cứ mặc hắn làm 1
Người trong ma đạo đều giỏi về chạy trốn, tốc độ của Ninh Dạ còn nhanh hơn hắn, chẳng trách hắn lên tiếng khen ngợi.
Ninh Dạ cười nói: “Đừng vội vui mừng, bọn chúng không chịu bỏ qua cho chúng ta như vậy đâu.”
“Hừ, xem như ta bị ngươi liên lụy rồi.” Người này hừ một tiếng nói.
“Xì, ai liên lụy tới ai còn chưa biết đây.” Ninh Dạ nhanh chóng lao đi: “Đùng rồi, phải xưng hô với các hạ ra sao?”
“Bản nhân Phù Diêu Tử.”
“Ma Tâm Tổ Sư - Phù Diêu Tử?”
“Hừ hừ, hóa ra ngươi từng nghe tới uy danh của bản nhân rồi.” Phù Diêu Tử đắc ý nói.
“Từng nghe rồi, vốn dĩ ngươi là tán tu, sau đó đắc tội với một đại năng, bị người ta đuổi giết, không còn đường thoát, phẫn nộ nhập ma, tàn sát trả huyết thù.”
“Hừ, chính đạo cái chó gì, chẳng qua chỉ là một lũ dối trá mà thôi.”
“Dối trá thì dối trá thật, nhưng còn tốt hơn quang minh chính đại làm ác!”
“Chẳng lẽ báo thù là sai?”
“Ngươi báo thù thì không sai, nhưng ngươi tu ma công tàn sát vô số sinh linh, sau đó liên tục lạm sát, chắc cũng làm không ít chuyện ác?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Phù Diêu Tử lập tức nghẹn lời, hừ một tiếng nói: “Thằng nhãi nhà ngươi thì biết gì, đã theo ma đạo thì làm gì còn đường quay đầu.”
“Cái này thì chưa chắc.” Ninh Dạ cười nói.
Năm xưa Công Tôn Điệp cũng tu luyện ma đạo, nhưng y vẫn kéo được về.
Đương nhiên “cách thức” cứu Công Tôn Điệp của y không phù hợp với Phù Diêu Tử, nhưng đúng là y có thể giải trừ hậu hoạn của ma công.
Phù Diêu Tử không biết thủ đoạn của y: “Thằng nhãi nhà ngươi tu vi tầm thường, năng lực gây họa lại không nhỏ. Lần này ngươi gặp nạn mà sư tổ Lang Gia cũng của ngươi cũng chẳng đứng ra, chắc cũng bị bán đứng giống tên Cừu Bất Quân kia rồi. Người trong chính đạo đều như vậy, xưa nay không đáng tin cậy. Hay là gia nhập môn hạ của ta, ta ban cho ngươi ma công, giup tu vi của ngươi tiến bộ nhanh chóng.”
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi thiếu đồ đệ lắm à?”
Phù Diêu Tử kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: “Loại người như chúng ta, thiếu đồ đệ cũng có phải chuyện lạ đâu?”
“Thế thì chẳng trách. Này, ngươi không nghĩ là chúng ta có thể trốn thoát đơn giản như vậy đấy chứ?” Ninh Dạ hỏi.
Nghe y nói vậy, Phù Diêu Tử cũng ngớ người: “Đúng vậy, có gì đó sai sai, Nguyệt Hoa Hải Châu có Nhân Hoàng, vì sao lần này không phát động Nhân Hoàng?”
Sau đó lại cười nói: “Không sao, lão phu cũng có một số thủ đoạn giữ nhà, cho dù Nhân Hoàng đích thân ra tay cũng chưa chắc đã bắt được ta. Sao nào, ngươi có muốn học không?”
“Ma công có thể thoát khỏi Nhân Hoàng? Hiểu rồi.” Ninh Dạ cười phá lên: “Vậy mới đúng chứ. Mới liên thủ với ma đạo thôi thì tội phản bội còn chưa lớn, tốt nhất là học thêm ma công, đó mới là tội lỗi chồng chất.”
Cười xong Ninh Dạ ngừng lại, tiếp tục nói: “À, đừng trách ta không giúp ngươi. Bây giờ ngươi lập tức thi triển ma công rời khỏi thì còn có cơ hội. Nếu do dự thì chết thế nào cũng không biết đâu.”
“Cái gì?” Phù Diêu Tử sửng sốt.
Chỉ thấy Ninh Dạ xoay người bay đi.
“Ngươi đi đâu?” Phù Diêu Tử quát lên.
“Về Nguyệt Hoa Hải Châu.” Ninh Dạ trả lời.
“Ngươi điên rồi à? Bọn chúng đang đuổi giết ngươi đấy, ngươi lại quay về?”
Phù Diêu Tử vừa dứt lời đã thấy trên bầu trời hiện lên dị tượng, một uy thế hùng hồn đột nhiên phủ xuống, quét qua hai người.
Phù Diêu Tử giật nảy mình: “Không được!”
Định thi triển ma công bỏ trốn, nhưng lại phát hiện ma công của mình đã bị giam cầm, khó mà thi triển.
Không tốt!
Nếu đây không phải Thánh Tôn ra tay, ít nhất cũng phải là Nhân Hoàng đỉnh phong, rất có thể chính là Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Hắn hạ quyết tâm, nhìn về phía Ninh Dạ: “Bỏ đi, kế sách hiện thời chỉ có thể mượn mạng nhà ngươi dùng tạm.”
Nói xong chộp lấy Ninh Dạ.
“Chậc chậc chậc, không ép được ta học ma công cho nên dứt khoát mượn tay ngươi giết ta. Ừm, chiêu trò như thế mới thú vị chứ.”
Ninh Dạ hoàn toàn không ngac gì nhiên trước lựa chọn của Phù Diêu Tử.
Ma chính là ma, bất luận quá khứ thê thảm cỡ nào, hiện tại khó khăn ra sao, đã nhập ma thì chắc chắn không phải người lương thiện.
Thời khắc mấu chốt ra tay với người mình, không đáng ngạc nhiên.
Nhưng Phù Diêu Tử này chỉ có tu vi Niết Bàn, muốn giết y, đâu có dễ.
Ninh Dạ không nhiều lời với hắn, nhẹ nhàng hóa giải, thân hình lập tức lu mờ, cười dài nói: “Quên nói cho ngươi một chuyện. Ta tu Quang đạo, ngoài giỏi Quang đạo ra thật ra còn am hiểu một loại bí pháp đặc biệt, có thể biến ánh sáng thành hạt giống, trồng vào cơ thể đối phương. Bình thường ta không mấy khi dùng với người khác, nhưng thi thoảng vẫn dùng, hiệu quả cũng không tệ lắm, đặc biệt là khi đối phó với những ai có tu vi cao hơn ta.”
Cái gì?
Phù Diêu Tử giật nảy mình, vội vàng quan sát bản thân nhưng không phát hiện ra điều gì, cả giận nói: “Dám khoác loác đe dọa...”