Chương 1316 Cứ mặc hắn làm 2
Còn chưa dứt lời đã thấy một luồng sáng trắng dâng lên từ trong cơ thể, toàn thân hắn như một mặt trời nhỏ không ngừng tỏa ra ánh sáng và sức nóng.
So với năm xưa, bây giờ thủ đoạn của Ninh Dạ cao minh hơn trước nhiều, Phù Diêu Tử lại là người trong ma đạo, pháp thuật này đúng là khắc tinh của hắn. Phù Diêu Tử kinh hãi kêu la: “Nếu ta chết rồi, không còn ai giúp ngươi chạy trốn nữa!”
“Không cần ngươi phí tâm.” Ninh Dạ cười nói: “Thiên Đạo Sát Cục, trừ ma vệ đạo. Ngươi đã là ma, ta đã là chính, thế thì mượn sức ngươi dùng một lát!”
Nói xong ngoắc tay về phía Phù Diêu Tử, nguyên thần Phù Diêu Tử chấn động, một luồng ma khí bộc phát.
Đây là nguyên thần do hắn tu luyện nhiều năm, Ninh Dạ lại hạ thủ thẳng vào nguyên thần.
Phù Diêu Tử biết không ổn, tức giận gầm lên: “Chút thủ đoạn cỏn con đó mà đòi giết ta? Còn kém xa lắm!”
Nguyên thần kia đã hóa thành hình ảnh một con cự thú khổng lồ, gầm thét một tiếng. Ánh sáng bùng nổ, thân thể Phù Diêu Tử bị phá hủy nhưng nguyên thần lại cường đại chưa từng có, không biết là ma công gì mà kháng cự được ám toán của Ninh Dạ, giãy khỏi ràng buộc của đại đạo, cắn về phía Ninh Dạ.
“Ồ, đây là ma công có thể thoát khỏi truy sát của Nhân Hoàng mà ngươi đã từng nói đấy à? Cũng có chút thủ đoạn đấy, nếu chỉ là ta thì đúng là khó đối phó.” Ninh Dạ cười phá lên nói: “Đáng tiếc, ta nhắc ngươi rồi mà, Thiên Đạo Sát Cục, trừ ma vệ đạo!”
Cái gì?
Phù Diêu Tử thầm kinh hãi, chỉ thấy trên bầu trời có một luồng kiếp lôi ầm ầm giáng xuống, bổ về phía Phù Diêu Tử.
Không tốt!
Cuối cùng Phù Diêu Tử cũng ý thức được mình lần lượt phạm phải hai sai lầm. Sai lầm đầu tiên đương nhiên là đánh giá thấp Ninh Dạ, bị y ám toán, sai lầm thứ hai là coi mục tiêu có uy hiếp lớn nhất đối với mình là Nhân Hoàng mà quên mất Thiên Đạo Sát Cục.
Hắn vốn là ma, dưới Thiên Đạo Sát Cục, rõ ràng là mục tiêu cho sét đánh.
Thời khắc này thi triển ma công, ma nghiệp ngập trời, Thiên Đạo Sát Cục đã phát động, giáng xuống đầu Phù Diêu Tử.
Uy lực của Thiên kiếp là do Thánh Nhân bố trí, làm sao hắn đối phó nổi.
Chỉ một luồng kiếp lôi đã đánh cho nguyên thần Phù Diêu Tử tổn hại, hư ảnh con thú khổng lồ cũng xuất hiện một vết thương lớn, gần như bị bổ đôi.
Hắn cực kỳ kinh hãi, nhưng đám đại năng nấp trong bóng tối cũng choáng váng.
Thế này là sao?
Tên này tự tìm đường chết à?
Sao lại dùng ma công, dẫn Thiên kiếp xuống?
Còn cả Thiên Đạo Sát Cục nữa, chúng ta đang khống chế nó cơ mà, có khởi động đâu, sao lại phát động dễ dàng như vậy.
Bọn họ cũng đang lấy làm lạ.
Nhưng lại không biết Thiên Đạo Sát Cục đối phó với Ninh Dạ không khác nào đưa đồ ăn cho y. Ninh Dạ chỉ gia tăng ảnh hưởng một chút thôi là khiến Thiên kiếp giáng thế. Đây còn là y che giấu bản thân, nếu không với tình hình trước mắt, không cần Phù Diêu Tử thi triển ma công thì thiên lôi cũng bổ xuống.
Thời khắc này từng luồng thiên lôi giáng xuống, Phù Diêu Tử không chịu nổi nữa, hắn liều mạng bỏ trốn, nhưng lực giam cầm bốn phía cực mạnh, nguyên thần bị thương tổn, làm sao thoát ra được.
Ninh Dạ nhân cơ hội xuất thủ: “Còn không về đây cho ta!”
Thi triển một luồng tiên pháp, đánh lên nguyên thần của Phù Diêu Tử, mặc cho Phù Diêu Tử la hét ra sao cũng không chống nổi công kích hai đầu, dần dần hóa thành một viên Nguyên Thần châu màu đen, rơi vào tay Ninh Dạ.
Lúc này đám đại năng biết không ổn, dồn đập hô hào: “Mau giải trừ cấm chế!”
Nhưng đã quá muộn, Ninh Dạ công khai dùng cấm chế cướp đoạt nguyên thần Phù Diêu Tử nhưng không thu hồi mà bay thẳng về phía Nguyệt Hoa Hải Châu.
Do nguyên thần của ma tu vẫn còn sấm sét Thiên kiếp không ngừng giáng xuống, từng luồng từng luồng một, nhưng chỉ đánh khắp bốn phía, không tia sét nào đánh lên người Ninh Dạ.
Thế này là sao?
Mọi người không hiểu gì cả.
Tuy bản thân Ninh Dạ là vô tội, nhưng lúc này Phù Diêu Tử đã khiến Thiên kiếp phát động, y cầm ma châu, đáng lẽ phải bị vạ lây mới đúng?
Nhưng tình hình lại không phải như vậy.
Chắc chỉ có Tử Cực Thánh Tôn mới hiểu, Ninh Dạ là khí vận chi tử, thời khắc này y không tu luyện ma công, không bị xâm nhiễm, bản thân lại giết chết một tên tu sĩ ma đạo. Đáng lẽ công đức cỡ này thì thiên đạo sẽ không xuất hiện, vốn không ghi công, nhưng bây giờ thiên ý hiển hóa, lại thành ghi công: Cũng như trong sa trường, có chinh chiến dũng mãnh đến đâu đi nữa thì trời cao hoàng đế xa, chẳng có tác dụng gì. Nhưng ngày nào đó rất tình cờ, hoàng đế ở gần đó, tùy tiện thể hiện một chút bản lĩnh, lập công lao nhỏ thôi, nhưng bề trên nhìn thấy, đương nhiên hiệu quả khác hẳn, ắt sẽ được phong thưởng.
Con mẹ nó!
Thế hóa ra ta giúp Ninh Dạ tích cóp khí vận à?