← Quay lại trang sách

Chương 1317 Chuyển biến 1

Tử Cực Thánh Tôn cũng không ngờ mình bố trí Thiên Đạo Sát Cục, không làm gì được Ninh Dạ thì thôi, ngược lại còn giúp Ninh Dạ một đại ân.

Chuyện này khiến hắn vừa phiền muộn vừa kinh ngạc, chỉ cảm thấy bản thân mưu kế vô song, tình toán tường tận, dù sao đi nữa cũng không thể có kết quả như vậy được.

Nhưng không biết diệu kế vô song của bản thân, đặt trước mặt Ninh Dạ chỉ là múa rìu qua mắt thợ, là “diệu kế” của trẻ con, ngoài giúp y dương dương tự đắc, chắc chỉ còn tác dụng tự làm mất mặt.

Thời khắc này, Ninh Dạ cầm ma châu, hùng hùng hổ hổ bay về phía Nguyệt Hoa Hải Châu.

Tử Cực Thánh Tôn thấy cảnh này, trong lòng cảm giác không ổn, đã truyền âm cho Nguyệt Hoa Tiên Tôn: “Không đúng, hình như Ninh Dạ định dẫn Thiên kiếp tới Nguyệt Hoa Hải Châu.”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn hừ một tiếng nói: “Chỉ là nguyên thần một ma tu thôi mà dám gieo họa cho người khác à? Ninh Dạ này thật to gan, hắn không sợ liên lụy quá lớn khiến trời đất oán trách hay sao?”

Tử Cực hừ một tiếng nói: “Xem ra hắn rất hận ngươi đấy, định nhân cơ hội này trả thù.”

“Không sao.” Nguyệt Hoa Tiên Tôn đã nói: “Nếu hắn dám làm vậy thì càng tốt. Cho dù Hải Châu có phải chịu tai kiếp, ta cũng phải diệt trừ tên yêu nghiệt này, bóp chết ngay lúc hắn đang trưởng thành!”

Hai vị đại năng đều nhận ra ý đồ của Ninh Dạ, nhưng cùng đưa ra một phán đoán: Ninh Dạ hành động như vậy chỉ là báo thù sảng khoái nhất thời nhưng chắc chắn sẽ chôn cả cái mạng của mình vào. Vì vậy cả hai không hẹn mà cùng hy sinh một phần lợi ích của Hải Châu để diệt trừ y.

Đối với đại năng mà nói, tổ chức chỉ là để phục vụ lợi ích của bọn họ.

Ngay khoảnh khắc sau, Ninh Dạ đã trở lên trên bầu trời của Nguyệt Hoa Hải Châu, quả nhiên sấm sét điên cuồng trút xuống, Nguyệt Hoa Hải Châu lập tức gặp phải tai bay vạ gió.

Đâu đâu cũng có ánh sét nổi lên, bầu trời trên Nguyệt Hoa Hải Châu như sụp đổ, không biết bao nhiêu tu sĩ Nguyệt Hoa gặp xui xẻo. Ninh Dạ còn nhắm thẳng vào địa bàn của Nguyệt Hoa thương hội mà bay, dáng vẻ như muốn kéo toàn bộ Nguyệt Hoa thương hội xuống nước.

“Lão tổ cứu mạng với!” Tu sĩ Nguyệt Hoa thương hội dồn đập la hét.

Bọn họ không mong gì khác, chỉ xin lão tổ cho mình cơ hội xuất thủ, không thể để thằng nhãi này gây họa như vậy được.

Nhưng tin tức trả về lại là: Không được, cứ mặc hắn làm!

Một bên cố tình “phóng hỏa”, một bên cố tình phóng túng.

Kết quả đương nhiên là Ninh Dạ như vào chỗ không người, cầm ma châu hoành hành tứ phía, đi đến đâu là sấm sét lấp lóe, phá hủy lung tung.

Có tu sĩ xui xẻo bị sét đánh trúng, chết ngay tại chỗ.

Cũng có đại năng miễn cưỡng kháng cự được, nhưng chịu được một đòn chứ sao chịu được nhiều, đành phải né tránh.

Đương nhiên cũng có kẻ cảm thấy mình xử lý được Ninh Dạ.

Lúc này phương xa bỗng có nữ tu bay tới, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, cũng là một mỹ nhân, nói với Ninh Dạ: “Sao Ninh thiếu gia phải tức giận như vậy, tại hạ Thánh nữ Liên Tâm giáo Anh Liên, xin cùng Ninh thiếu gia...”

Cô nàng còn chưa nói hết câu đã bị Ninh Dạ cho một cái tát bay thẳng ra ngoài: “Cút ngay, loại son phấn dung tục, ông đây không hứng thú.”

Anh Liên Tiên Tử này cũng coi là mỹ nữ nổi danh trong tu giới, thích nhất là quyến rũ những tu sĩ nổi danh, không ngờ lại bị Ninh Dạ dùng một câu “loại son phấn dung tục” đuổi đi.

Trong lòng phẫn nộ, lông mày dựng thẳng: “Ninh Dạ, ngươi được lắm, Đa Tình Thủy Vân tụ, Thiên Ti Tiêu Sầu ti!”

Đã phóng thích thần thông về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ thấy kiếp lôi quanh người như có ý thức, trực tiếp bổ xuống, trừ khử thần thông của yêu nữ này thành hư vô. Thần thông của Anh Liên Tiên Tử không thành, ngược lại bị hại, kêu thảm một tiếng, ngã thẳng ra ngoài.

Sau khi Anh Liên Tiên Tử bị đánh bay, lại có vài tu sĩ lao tới.

Bọn họ không phải người của Vạn Tiên minh, cũng không phải người của Tử Cực cung, không hiểu căn nguyên mọi chuyện, chỉ cho là Ninh Dạ gây sự, cảm thấy đây là cơ hội tốt để lập công, không ngờ lại ngông cuồng tới mức ra tay ngăn cản Ninh Dạ.

Ninh Dạ thấy vậy cười ha hả, chỉ tay một cái, một luồng kiếp lôi như thần thông giáng xuống, lượn một vòng, đám tu sĩ nổ tung mà chết.

Chiến tích này khiến đám tu sĩ khác sợ hãi không dám tiếp cận, dồn dập bỏ trốn.

Với uy thế hiện tại của Ninh Dạ, đừng nói tu sĩ Vô Cấu, cho dù là Niết Bàn cũng chỉ có nước chịu chết, có lẽ phải là Nhân Hoàng mới có thể chống lại.

Khổ nỗi đại năng Nhân Hoàng biết tình huống của Ninh Dạ, làm sao chịu chống lại thiên uy, tới giết Ninh Dạ.

Kết quả là người giết được thì không muốn ra tay, người chịu ra tay thì không đánh nổi.

Ninh Dạ bay thẳng một lèo, lượn khắp Nguyệt Hoa Hải Châu, chẳng khác nào chiến thần vô địch, đến đâu là nơi đó tan tác, bỏ chạy tứ tán.