← Quay lại trang sách

Chương 1318 Chuyển biến 2

Nhưng so tốc độ, Ninh Dạ có sợ ai?

Y cố tình truy đuổi thì không ai có thể chạy thoát.

Ninh Dạ đã nhớ mặt mấy tên tu sĩ hãm hại Cừu Bất Quân, lúc này tra xét, nhanh chóng tìm ra tung tích, bay thẳng tới, không cần ra tay, cứ thế đứng bên cạnh đối phương thôi. Thế là Thiên kiếp cuồng bạo lập tức đánh cho đối phương tan thành tro bụi.

Tất cả mọi người đều nghe tin bỏ chạy, nơi này lại là phố chợ, có nhiều bảo vật, cho thấy tài nguyên gì y cũng không khách khí, trực tiếp vung ống tay áo, quét sạch mang đi.

Y cứu Cừu Bất Quân mà tiêu tốn một trăm triệu linh thạch, theo phong cách hành sự của y, đây gọi là đầu tư, nếu trong một ngày không kiếm lại được tám trăm triệu tới một tỷ thì coi như chịu thiệt.

Lượng linh thạch nhiều như vậy không dễ gì kiếm được, nhưng có thể gom góp bảo vật cho đủ số, pháp bảo bình thường thì ngứa mắt, nhưng thần khí thì được.

Vì vậy y chỉ nhắm vào nhà to cửa lớn, càng nhiều đại năng, cầm chế càng dày, y càng tới.

Ngươi là ai cũng thế thôi, pháp trận cấm chế gì cũng bị Thiên kiếp đánh cho một trận là hỏng.

Đáng tiếc là làm như vậy không giữ được một số tài nguyên cần bảo quản, chỗ còn lại đa số là tài nguyên cứng cỏi.

Đằng nào cũng không phải sản nghiệp nhà mình, không cần tiếc, ngươi bị thiệt mười, ta chỉ lời một thôi cũng được.

Vì vậy y cứ bay, xung quanh cứ ầm ầm ầm, khiến Nguyệt Hoa Tiên Tôn không khỏi đau lòng.

Bảo vật bị cướp mất thì giết Ninh Dạ là đoạt lại được, nhưng những thứ bị hủy thì thật sự không thể vãn hồi.

Hắn không thể không nói: “Thánh Tôn, như vậy đã đủ chưa? Tên này đã gây nhiều tội lỗi lắm rồi?”

Tử Cực Thánh Tôn không lên tiếng.

Có đủ hay không ngươi còn không thấy à? Thiên kiếp vẫn đánh chỗ khác chứ có đánh hắn đâu?

Mẹ nó, căn cơ khí vận của thằng nhãi này còn dồi dào hơn mình tưởng tượng, nhưng chỉ cần hắn tiếp tục gây tội như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện.

Ninh Dạ không tiếc, Tử Cực Thánh Tôn sao lại phải tiếc?

Nhưng hắn cũng biết động viên, nói: “Nguyệt Hoa, tu vi tới cỡ ngươi chắc cũng biết, đại đạo mới là căn bản, tài nguyên gì gì đi nữa cuối cùng cũng chỉ là vật ngoại thân, ngươi phải nhìn nhận thoáng lên.”

Nguyệt Hoa bất đắc dĩ đáp: “Không phải ta không nhìn ra, nhưng mà...”

Nhưng mà tổn thất này liên quan quái gì tới đại đạo?

Cũng như một người có tiền cảm thấy quyền lực mới quan trọng, dùng tiền đổi quyền lực là chuyện tốt, nhưng điều kiện là có thể đổi được!

Ông đây tốt thất lớn như vậy, có đổi được gì không?

Thế này không gọi là trao đổi mà gọi là đổ xuống sông xuống biển! Ngươi nói không quan trọng rồi bảo ta nhìn thoáng a? Không quan trọng thì Tử Cực cung nhà ngươi rõ lắm bảo bối cơ mà, chia một ít cho ta đi?

Đáng tiếc, mấy lời này chỉ có thể ôm trong bụng chứ không thể nói ra.

Thời khắc này, thấy Ninh Dạ hoành hành ngang ngược như vậy, cuối cùng có đại năng không nhịn nổi nữa.

Một luồng thần niệm cường đại cuồn cuộn kéo tới, hạn chế thân pháp Ninh Dạ, khiến y khó mà di chuyển.

Một giọng nói phẫn nộ vang lên: “Ninh Dạ, ngươi ỷ mình là thiên quyến, hoành hành ngang ngược, tưởng không ai làm gì được ngươi chắc? Còn tiếp tục như vậy thì tự gánh lấy hậu quả!”

“Nếu thế sao ngươi phải ngăn cản?” Ninh Dạ cười ha hả: “Ông đây có chết cũng phải kéo vài tên theo!”

Nói xong đẩy ngược uy áp đó tiếp tục lao tới.

Cảnh tượng này khiến cả Lang Gia Thánh Tôn cũng không nhìn nổi, không nhịn được định truyền âm cho Ninh Dạ, hỏi thằng nhóc nhà ngươi nổi điên cái gì đấy, làm gì có ai chà đạp thiên quyến như vậy? Nhưng đã bàn trước với Tử Cực Thánh Tôn nên hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể vểnh râu trừng mắt, lại có cảm giác kỳ quái.

Ninh Dạ đâu phải người như thế?

Sao lại ngang ngược vậy?

Tiếc là hắn có tính toán thế nào cũng không hiểu được.

Nhưng Lang Gia Thánh Tôn là ai?

Có lúc tính không ra chẳng khác nào tính ra.

Bây giờ mọi chuyện đã rất rõ ràng, theo lý mà nói chỉ tính toán chút thôi là biết kết quả tiếp theo sẽ ra sao, nhưng tới giờ vẫn là “thiên ý khó lường, không thể suy tính”, thế tức là vẫn còn biến hóa khác nữa?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lang Gia Thánh Tôn bỗng hiểu ra: “Ồ? Thế thì xem ra mọi chuyện vẫn còn bước ngoặt? Là ở đâu đây? Thằng nhóc này tự tin như vậy, chẳng lẽ nó biết bước ngoặt ở đâu? Không thể nào!”

Hắn còn đang suy nghĩ, Tử Cực Thánh Tôn đã nghĩ ra: “Không đúng, thằng nhãi này kiêu căng phách lối như vậy, đâu có giống tác phong thường ngày của hắn, chẳng lẽ vẫn còn bước ngoặt nào nữa?”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn tức giận nói: “Mọi chuyện tới nước này rồi còn bước ngoặt gì nữa? Trừ phi Nguyệt Hoa Hải Châu ta xuất hiện một đại ma đầu còn đáng sợ hơn Phù Diêu Tử kia, vừa vặn bị tên nghiệt súc này cho một kiếp lôi đánh chết, lập được thiên công, nếu không còn ngoặt ngoẽo gì nữa?”