← Quay lại trang sách

Chương 1320 Ngông cuồng 1

Nhưng đầu tiên là Thiên Đạo Sát Cục, tiếp theo là Phù Diêu Tử, từng bước từng bước tăng cường, kết quả là tới giờ toàn bộ Thiên Đạo Sát Cục đều rơi vào tay Ninh Dạ, mặc y khống chế đánh lung tung trong Nguyệt Hoa Hải Châu.

Do là kiếp lôi cấp bậc Nhân Hoàng nên đánh vào đâu thì chỗ đó tan thành bột phấn.

Lý do không quét sạch là vì Ninh Dạ: y còn bận thu bảo vật.

Vì vậy chỉ thấy thiên lôi cuồn cuộn, ma đầu kia gào thét điên cuồng, kiếp lôi đánh lung tung, Ninh Dạ vội vàng vơ bảo vật, không để ý tới ma đầu.

Lúc này trong Nguyệt Hoa Hải Châu, ai chạy nhanh thì đã chạy sạch, toàn bộ Hải Châu bị Thiên kiếp hoành hành, đã biến thành một vùng đất trống trải. Chỉ thấy Ninh Dạ như tia sáng bay tới bay lui trong Nguyệt Hoa Hải Châu, đi tới chỗ nào thì gà chó không tha.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn đã lo lắng tới mức phát điên, gầm thét: “Ninh Dạ, còn không dừng tay!”

Ninh Dạ tiếp tục cướp đoạt: “Lão già Nguyệt Hoa? Là ngươi phải không? Ngươi bảo ta dừng tay thì ta dừng ngay? Thế thì mất mặt quá!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn cả giận nói: “Lập tức dừng tay, hôm nay bản tọa sẽ bỏ qua chuyện cũ!”

“Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?” Ninh Dạ cười lạnh: “Nếu sợ ngươi, ông đây đã chẳng tới Nguyệt Hoa Hải Châu này. Đã tính toán ta thì phải trả giá đắt! Ngày hôm nay ta sẽ hủy sạch Nguyệt Hoa Hải Châu của ngươi, đào sâu trong sào huyệt của hắn, cắt đứt gốc rễ của ngươi, xem xem từ nay về sau ngươi còn hoành hành thế nào!”

Nguyệt Hoa Tiên Tôn tức tới mức muốn hộc máu: “Ninh Dạ, ngươi dám! Nếu ngươi nhất quyết cá chết rách lưới, sau ngày hôm nay, thiên đạo thu liễm, bản tọa có đi tới chân trời góc bể cũng phải giết ngươi cho bằng được...”

“Đùng!”

“Á... ~”

Hai âm thanh kỳ quái vang lên.

Giọng nói của Nguyệt Hoa Tiên Tôn đột nhiên biến mất.

Sau đó lại nghe giọng nói khác vang lên: “Ninh Dạ, đủ rồi, Nguyệt Hoa tính toán ngươi là cái sai của hắn, nhưng đây cũng coi là thiên ý tạo thành, tự có số mệnh, nếu không sao ngươi lại được thiên đạo ân sủng? Cái gì quá cũng không tốt, cho hắn một bài học là được. Trời cao không để đường cụt, làm người phải lưu lại đường lui.”

“Trời cao không để đường cụt, làm người phải lưu lại đường lui?” Ninh Dạ suy nghĩ câu này.

Y biết đây là Lang Gia Thánh Tôn cảnh tỉnh mình.

Trời cao không để đường cụt?

Tức là hành động của thiên đạo ắt sẽ lưu lại một con đường, không thể làm tới cùng, nếu không chẳng khác nào tự cắt đứt con đường của mình?

Ninh Dạ không biết lời nói của Lang Gia Thánh Tôn có ý đó không, nhưng mấy năm gần đây bản thể trải qua nhiều chuyện, thu hoạch không ít, Ninh Dạ cũng hiểu được.

Y rất tán thành.

Huống chi đây còn là sư tổ lên tiếng.

Cho nên lên tiếng: “Nếu sư tổ đã nói như vậy, chuyện này kết thúc ở đây đi.”

Nói xong y ném ma châu trong tay đi, rơi vào ma đạo kia.

Như được dẫn dắt, chỉ thấy ngàn vạn kiếp lôi hội tụ thành một luồng Thiên Sát Lôi Quang giáng xuống, đánh lên người ma đầu kia. Ma đầu kia phát ra tiếng kêu điên cuồng: “Ninh Dạ... Là ngươi... Là ngươi...”

Hắn dốc toàn lực, cuối cùng cũng hét lên được mấy lời.

Trong thời khắc này, cuối cùng hắn cũng nhận ra Ninh Dạ này chính là Ninh Dạ ở Nguyên Ma giới năm xưa.

Đáng tiếc, hắn không thể đưa tin tức này đi, mà hắn còn không biết đây là Ninh Dạ cố tình cho hắn cơ hội phát ra âm thanh này.

Sang tiếng kêu la, ma đầu kia hóa thành tro bụi dưới ánh sét, hoàn toàn tan rã.

Thiên Đạo Sát Cục, tiêu biến.

Cuối cùng Thiên Đạo Sát Cục cũng giải trừ

Nguyệt Hoa Hải Châu lại trở thành một đống đổ nát bừa bộn.

Hòn đảo hùng vĩ từng lơ lửng trên bầu trời, bị thiên lôi oanh kích, hai phần ba hòn đảo trực tiếp biến mất.

Còn thảm nhất là phố chợ ở chính giữa.

Nơi này đã hoàn toàn sụp đổ, tất cả kiến trúc, trận pháp, bảo vật, bị thiên lôi oanh kích phá hủy gần hết, may mắn sót lại thì ở trong túi Ninh Dạ: Ừm, chẳng thà không may còn hơn.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn căn cứ mà mình khổ tâm kinh doanh nhiều năm biến thành đống đổ nát hoang tàn, đã khóc không ra nước mắt.

“Ninh Dạ! Ngươi giỏi lắm! Ngươi dữ lắm! Ngươi ác lắm!!!”

Âm thanh phẫn nộ tới cùng cực của Nguyệt Hoa Tiên Tôn vang lên trên bầu trời như thiên lôi, từng tiếng hét vang dội bên tai Ninh Dạ.

Ninh Dạ ngoáy lỗ tai.

Y mỉm cười: “Ông trời diệt trừ yêu ma, liên quan quái gì tới ta?”

Đúng, chuyện này không liên quan tới ngươi, mọi tai họa đều là thiên tai, lợi ích thì là của ngươi.

Ma đầu không còn, bảo vật thì là của ngươi, khí vận cũng là của ngươi, ngươi vừa lập công lao với trời, vừa giữ vững được căn cơ, lợi ích gì ngươi cũng chiếm trọn.

Ngay cả Tử Cực Thánh Tôn cũng mở một cặp mắt đầy ánh điện màu tím trên bầu trời: “Ninh Dạ, đừng vội đắc chí ngông cuồng, Thiên kiếp đã kết. Cho dù phải chịu thiên nộ, nếu bản tôn muốn giết ngươi, Lang Gia cũng không ngăn được.”