← Quay lại trang sách

Chương 1321 Ngông cuồng 2

Ninh Dạ cười lạnh: “Đúng, có lẽ khí vận trên người ta còn chưa đủ để gây uy hiếp tới Thánh Tôn. Đối với Thánh Tôn chẳng qua chỉ là vấn đề có đáng hay không thôi. Hôm nay xem như ta đã làm Thánh Tôn mất mặt, trong lòng tức giận, cho nên một số chuyện cũng không còn là đáng hay không đáng nữa rồi.”

“Ngươi hiểu là tốt rồi, nếu thế sao còn không quỳ xuống nhận sai, giao tất cả bảo vật mình tham ô ra dây!”

Ninh Dạ lại mỉm cười: “Ta không đấy!”

“Cái gì?” Tử Cực phẫn nộ.

Khoảnh khắc đó hắn thật sự kích động muốn ra tay.

Nếu hắn đốc toàn lực xuất thủ, Lang Gia cũng không bảo vệ được Ninh Dạ, cũng như hai người lớn đánh nhau, một người trong đó chỉ đánh đứa trẻ, cho dù người lớn ở ngay bên cạnh cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ chu toàn.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau Ninh Dạ đã nói: “Ngươi không định hỏi vì sao ta biết tên ma đầu này hay sao?”

Cái gì?

Tử Cực Thánh Tôn ngớ người.

“Đại ma Nhân Hoàng, chuyển thế tới đây!” Ninh Dạ cười hì hì nói: “Ngay cả Thánh Tôn cũng không nhận ra được, sao ta lại biết?”

Tử Cực Thánh Tôn trong lòng phát lạnh.

Chẳng lẽ là...

Lần này không phải chỉ mình hắn, toàn bộ Cửu Đại Thánh Tôn cùng chấn động.

Từng đôi mắt cùng nhìn xuống hạ giọng, khoảnh khắc sau Ninh Dạ lại biến mất, xuất hiện trong không gian lần trước.

“Ninh Dạ!” Một giọng nói đã vang lên: “Có phải năm xưa ma đầu chuyển thế này đã chạy khỏi Ma Vực hay không?”

“Đúng!” Ninh Dạ trực tiếp trả lời.

“Vì sao không nói?”

“Nuôi heo, nuôi cho mập rồi thịt, thế mới là công lao với thiên đạo!” Ninh Dạ hùng hồn đáp lời.

Trong tu tiên giới, xưa nay chuyện ích kỷ vì tu hành không phải sai lầm, chỉ cần không cố tình đi theo ma đạo, chuyện chăn heo là bình thường tới mức không thể bình thường hơn.

Thử hỏi trong thiên hạ, có tiên môn nào không nuôi một chút tài nguyên đặc thù? Vì sao mọi người bỏ qua? Cũng là vì mọi người đều có nhu đầu.

Ma đầu rất có lợi cho việc thu gặt khí vận thiên đạo, dựa vào đâu mà không nuôi?

Ninh Dạ thẳng thừng như vậy, thậm chí nói rất đương nhiên.

“To gan!” Tử Cực Thánh Tôn đã vươn bàn tay bằng tử điện, nắm lấy Ninh Dạ, như tóm con gà con.

Ninh Dạ nói thẳng: “Ma Vực có năm đại ma tất cả, tất cả đều bị ta theo dõi, chỉ có ta biết bọn chúng đang ở đâu. Ta chết rồi, trước khi lũ ma đầu đó ra tay sẽ không có ai phát hiện ra, nếu tương lai gây họa... Thánh Tôn, lúc đó không phải là trả giá nho nhỏ nữa đâu.”

“Ngươi!” Tử Cực Thánh Tôn không ngờ tên khốn kiếp này lại dám uy hiếp cả mình.

Hắn trừng mắt: “Ngươi tưởng bản tôn sợ thiên đạo chắc? Thiên đạo vô thức, cho dù giết ngươi, bản tôn cũng tự có phương pháp ứng đối. Ngươi dám uy hiếp ta, đúng là chán sống rồi!”

Hắn thật sự muốn bóp chết tên khốn kiếp này.

Nhưng hắn thì muốn, những người khác thì không.

Lần này không phải một người lớn bảo vệ một đứa trẻ nữa mà là tám người lớn cùng bảo vệ.

Một luồng thần uy vô hình quét tới, bàn tay của Tử Cực Thánh Tôn tự mở ra. Không đợi hắn phản ứng lại, một luồng thần uy càng hùng hồn hạ xuống, Bát Đại Thánh Tôn đồng thời xuất thủ, trầm giọng nói: “Tử Cực, tính tình ngươi vẫn nóng nảy vậy à? Chuyện này rất lớn, không được kích động!”

Bình thường thì tu hành tới cảnh giới Nhân Hoàng là tâm cảnh cao xa, đâu dễ nổi nóng.

Nhưng Tử Cực Thánh Tôn là loại lệ, hắn tu theo đại đạo Thiên kiếp, bản tính hung hăng, xét theo đạo về sát phạt thì đứng đầu Cửu Đại Thánh Tôn, nhưng mặt tâm tính lại rơi xuống hạ phong. Nếu không năm xưa hắn đã chẳng nổi nóng với Ninh Dạ chỉ vì mất đi thần khí, còn cố ý gây khó dễ.

Mỗi Thánh Nhân đều có hạn chế riêng của mình, còn tâm tính chính là hạn chế lớn nhất của Tử Cực Thánh Tôn.

Lại thêm Ninh Dạ không khiêu khích ai mà chỉ đi khiêu khích hắn. Nếu không phải Bát Đại Thánh Tôn khác đồng thời xuất thủ, không khéo lần này Tử Cực Thánh Tôn sẽ chém y thành muôn mảnh.

Ngay cả Lang Gia Thánh Tôn cũng không nhịn được dùng thần thức truyền âm: “Ninh Dạ, ngươi làm vậy là quá đáng rồi.”

Ninh Dạ truyền âm đáp: “Sư tổ, ta biết mình đang làm gì, ta có lý do nhất định phải làm như vậy.”

“Nghĩa là sao?” Lang Gia Thánh Tôn hỏi.

Ninh Dạ mỉm cười: “Thánh Tôn, ngài còn nhớ năm xưa ngài thành Thánh như thế nào không?”

Đương nhiên Lang Gia Thánh Tôn vẫn nhớ, chẳng phải Hồng Thiên Kiếp được tôn là kẻ ủ mưu đệ nhất Thiên Trung giới à?

Tu sĩ thành Thánh, chắc chắn phải ban bố đại đạo khắp thiên hạ, mỗi người trước khi thành thánh đều có hành động ảnh hưởng cực lớn tới tiên giới, sau đó củng cố đạo cơ, ổn định bản thân, vững vàng phi thăng.

Lang Gia Thánh Tôn không ngờ Ninh Dạ đột nhiên nhắc tới chuyện này, cái này thì liên quan gì tới Tử Cực Thánh Tôn?

Hắn không hiểu.

Ninh Dạ đã nói thẳng: “Tương lai có lẽ cơ hội thành Thánh của ta trên người Tử Cực.”