← Quay lại trang sách

Chương 1322 Người lương thiện 1

Mẹ nó chứ!

Khẩu vị của ngươi lớn quá rồi đấy!

Chẳng lẽ ngươi còn định giết Tử Cực chứng đạo?

Thánh Tôn là thiên địa lập chí, uy thế vô hạn, nếu có thể giết chết Thánh Tôn, đó cũng coi là một chuyện lớn, có thể xưng là xưa nay chưa ai có, ít nhất trong Thiên Trung giới chưa từng có chuyện như vậy.

Nhưng chưa thành Thánh mà giết Thánh Tôn? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy?

Tu hành tới cấp bậc càng cao thì chênh lệch càng lớn, một Nhân Hoàng có thể áp đảo lượng lớn Niết Bàn; sau khi thành Thánh còn có thể xưng là vô địch, cho dù ngươi dốc toàn bộ lực lượng của thế giới cũng không thể đối phó với bất cứ Thánh Nhân nào.

Năm xưa người thành Thánh sớm nhất là Nhật Diệu Thánh Tôn, do muốn lên tới tận cùng thiên đạo nên không ngăn cản hậu nhân, nếu không có lẽ một tiên giới chỉ có một vị Thánh Nhân.

Nếu lúc trước người thành Thánh sớm nhất là Tử Cực Thánh Tôn, không khéo còn chẳng có Bát Thánh sau này.

Trong rất nhiều tu giới cũng có tình huống tương tự, một số đại thiên giới rõ ràng là thế giới cấp bảy nhưng chỉ có một vị Thánh Nhân, chính là vì có loại Thánh Nhân như vậy, thỏa mãn với tình hình hiện tại, không muốn thăng tiến nên ra tay chèn ép.

Còn Trường Thanh giới thì càng không nên nhắc tới, một lũ phá của còn khiến cả tiên giới giáng cấp.

Có thể nói Nhật Diệu Thánh Tôn mới là nguyên nhân khiến Thiên Trung giới huy hoàng, cũng là người mà Ninh Dạ tôn trọng nhất.

Nói chung một thế giới cấp bảy có thể xuất hiện nhiều vị Thánh Nhân hay không, đều là dựa vào tiền nhân có cho cơ hội hay không, làm gì có chuyện Nhân Hoàng chém Thánh Nhân, ngoi lên thành Thánh?

Còn bây giờ, ý của Ninh Dạ lại là dùng Tử Cực làm bậc thang đưa mình lên, ngay cả Lang Gia Thánh Tôn cũng giật bắn mình.

Ninh Dạ cũng biết mình hơi lớn lối, có lẽ trái tim nho nhỏ của sư tổ không chịu nổi. Y cười nói: “Ta không nói ta sẽ giết hắn, ta chỉ nói là Thiên Đạo Sát Cục của lão nhân gia rất hữu dụng, không khéo tương lai lại cần mượn dùng.”

Lang Gia Thánh Tôn cười khà khà: “Bản tôn là kẻ từng bố trí cả Hồng Thiên Kiếp, ngươi nghĩ ta tin câu này của ngươi à?”

Ninh Dạ cười ha hả: “Ngài có tin hay không cũng vậy, dù sao ta cũng tin.”

Sau khi được khuyên nhủ, cuối cùng Tử Cực Thánh Tôn cũng nguôi giận.

Đương nhiên, Ninh Dạ cũng miễn cưỡng nể mặt.

Y quỳ một gối xuống, nói với Tử Cực Thánh Tôn: “Ninh Dạ vô lễ, chống đối Thánh Tôn, kính mong Thánh Tôn thứ lỗi.”

Có điều giọng điệu vẫn chẳng ra sao.

Vạn Diệu Thánh Tôn đã nói: “Ninh Dạ, bây giờ ngươi có thể nói vị trí của bốn đại năng chưa?”

Ninh Dạ gãi đầu: “Mấy tên ấy mới là Vạn Pháp, tốt xấu gì cũng phải để ta nuôi một chút chứ.”

“Hôm nay ngươi giết một ma đầu trong đó, sớm muộn gì tin tức này cũng lan truyền, đến lúc đó tứ ma biết tin, e là khó mà tìm được bọn chúng.”

Ninh Dạ nói luôn: “Nếu vì vậy mà khiến bọn chúng chạy thoát, tương lai tạo thành đại họa đối với bản giới, tất cả nhân quả, Ninh Dạ ta xin nhân, khí vận của ta tiêu trừ, vận mệnh của ta... giao cho Tử Cực Thánh Tôn xử trí, được không?”

Nghe y nói vậy, Tử Cực Thánh Tôn đáp luôn: “Có thật không?”

“Thiên đạo làm chứng!” Ninh Dạ nói như chém đinh chặt sắt.

“Được!” Tử Cực Thánh Tôn quát lớn một tiếng: “Quyết định như vậy đi! Chư vị, các vị còn cố chấp nữa không? Hay định cướp khí vận của đứa bé này?”

Mẹ nó, ngươi nói nay nhỉ, thế nào là chúng ta định cướp khí vận của y? Rõ ràng là ngươi định đoạt mạng y thì có!

Nhưng bọn họ cũng biết Tử Cực Thánh Tôn đang phẫn nộ tới cùng cực, lại còn là Ninh Dạ tự nói, nếu tiếp tục ngăn cản, không chỉ khiến Tử Cực nổi điên, còn giống như bọn họ có ý đồ riêng.

Mấy tên ma đầu Nhân Hoàng, chỉ cần chưa thành Thánh, cuối cùng cũng chẳng thể gây sóng gió gì lớn.

Nghĩ đến đây, các Thánh Tôn cùng nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Sau khi nói xong đã đưa Ninh Dạ ra khỏi không gian này.

Nhưng Ninh Dạ không trở lại trên bầu trời Nguyệt Hoa Hải Châu mà phát hiện cảnh tượng trước mắt lóe lên, lại đi tới một không gian hai màu trắng đen.

Trong lòng y thầm hiểu, biết đã tới Lang Gia Thượng Giới.

Vội vàng quỳ xuống: “Sư tổ!”

Thân hình Lang Gia Thánh Tôn xuất hiện, đạo bào lưỡng nghi bát quái, gương mặt cổ xưa trang nghiêm, vung nhẹ phất trần hỗn độn, nâng Ninh Dạ dậy, thở dài nói: “Thằng nhóc nhà ngươi thiên phú cao, đầu óc tốt, chỉ có lá gan là lớn tới quá mức. Ha ha, nhưng cũng hơi giống ta năm xưa.”

Nói xong hắn híp đôi mắt trắng đen lại, lẩm bẩm: “Năm xưa ta cũng từng hung hăng càn quấy như ngươi, đã đắc tội với vô số người. Nhưng người tu đạo chúng ta, chỉ làm việc theo tâm, trong lòng mong muốn thì cứ thoải mái mà làm. Mặc cho con đường phía trước là vực sân vạn trượng cũng dám đạp chân vào.”