Chương 1335 Cầu viện 4
Đây mới là ý đồ thật sự của ban bố đại đạo.
Ban bố đại đạo là phân quyền, mục đích là mở rộng ảnh hưởng của đạo cảnh, mục tiêu cuối cùng vẫn là làm lợi cho mình.
Đạo của Lang Gia là ở Huyễn vì vậy Huyễn đạo của Ninh Dạ không thể thoát khỏi khống chế của Lang Gia.
Nhưng đồng thời, Ninh Dạ cũng hiểu được những phương diện khác.
Y nói: “Đây chính là nguyên nhân vì sao tất cả mọi người trong thiên hạ hợp sức lại cũng khó mà chống nổi Thánh Nhân? Vì một ý nghĩa của Thánh Nhân thôi là có thể thu hồi đạo cảnh, tương đương với hạ thấp thực lực của tất cả tu sĩ. Thế nhưng thưa sư tổ, mỗi Thánh một đạo, đạo của sư tổ là ở Huyễn, tức là không phải lực lượng Huyễn đạo là không bị ảnh hưởng?”
Nói xong Ninh Dạ giơ tay đánh ra một cơn mưa ánh sáng, hóa thành đao phong, bắn kháp bốn phương tám hướng.
Lang Gia mỉm cười: “Không sai, ta hiểu ý ngươi rồi. Tu sĩ trong thiên hạ tu hành rất nhiều đại đạo, mỗi người có đạo của mình, vậy theo lý thuyết những đạo khác có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng sự thật có phải vậy không?”
Lần này hắn động thủ, vung Hỗn Độn phất trần lên nói: “Ngươi thử lại đi.”
Ninh Dạ giơ tay phóng ánh sáng nhưng phát hiện thủ đoạn Ngưng Quang Thành Vũ đã yếu tới mức khó tả.
“Như vậy cũng bị hạn chế?” Ninh Dạ kinh ngạc.
“Ngươi còn sử dụng được?” Lang Gia cũng kinh ngạc.
Khoảnh khắc đó hai người đều có cảm giác mất mặt.
Ninh Dạ mất mặt là vì Quang đạo không phải đại đạo gốc của Lang Gia nhưng cũng bị hạn chế. Còn Lang Gia thì là: ta lại không thể khống chế hoàn toàn đại đạo của hắn.
Cũng may Lang Gia thích đệ tử này, có mất mặt nhưng vẫn vui vẻ, cười ha hả nói: “Thằng nhóc nhà ngươi đúng là không đơn giản. Giờ thì có suy nghĩ gì?”
Ninh Dạ cười nói: “Đệ tử đã hiểu rồi. Nếu đệ tử có thể lĩnh ngộ đạo cảnh nhiều tầng, sao Thánh Nhân lại không làm được? Chẳng qua không phải đại đạo căn bản của mình, tuy không phải chí tôn nhưng vẫn có thể khống chế.”
Vẫn dùng quyền bính làm ví dụ, tướng quân có quyền lực dẫn binh nhưng không thể làm chính trị.
Nhưng thực tế có phải như vậy không? Có câu quan lại móc nối, quyền binh liên kết, đã là đại tướng quân thì cũng có sức ảnh hưởng tới một số phương diện khác.
Trong đạo đồ cũng vậy.
Đại đạo căn bản của Lang Gia Thánh Tôn là Huyễn, Quang đạo không phải sở trường của hắn, nhưng dõi mắt khắp thiên hạ, ai có thể hơn hắn trong phương diện này.
Mà thân là Thánh Nhân, số lượng đại đạo mà hắn lĩnh ngộ đâu chỉ có hai?
Như vậy, tuy không thể ngăn chặn hoàn toàn đạo đồ của tu sĩ khác, nhưng vẫn có thể khiến đạo nghiệp của mọi người rơi xuống gần bằng không.
Dưới uy quyền như vậy, Thánh Nhân nhất ngôn cửu đỉnh, pháp thuật thần thông gì đều nằm trong lòng bàn tay, đúng là số lượng không thể đối phó được. Vì vậy Lang Gia mới nói, đối phó với Thánh Nhân là vấn đề về đạo cảnh, nếu đúng đường thì hai mươi vị Nhân Hoàng cũng đủ, nếu sai đường thì hai ngàn cũng vô dụng.
Thời khắc này, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Ninh Dạ hồi tưởng Thất Dạ Thần Quân kia, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không đáng sợ như mình đoán.
Nếu Thất Dạ Thần Quân kia nói thật, hắn tu đại đạo Chư Thiên Luân Hồi Tinh Tượng, thế thì cực kỳ trâu bò, vô địch thiên hạ, nhưng tu sĩ Thiên Tằm hầu như không ai đi theo đường này, nói cách khác thì hầu như không thể bị hắn hạn chế.
Đạo này của hắn chỉ là khiến cho thực lực của bản thân không bị suy yếu ảnh hưởng trong hư không vô tận, thế nhưng không thể khống chế trực tiếp tu sĩ Thiên Tằm, sẽ không hạn chế tu sĩ Thiên Tằm phát huy năng lực.
Như vậy tức là... lực lượng của nhiều người vẫn có tác dụng.
Tốt lắm.
Nhưng biết điều này thôi còn chưa đủ, vì vậy Ninh Dạ nói: “Vậy nếu Thánh Nhân tu luyện theo đại đạo Chư Thiên Luân Hồi tinh Tượng, lại quyết đấu trong hư không, trong tình huống đạo không tương khắc, liệu có sức chống đỡ hay không?”
Lang Gia Thánh Tôn nhìn y với ánh mắt đầy thâm ý: “Còn nói ngươi không muốn gây sự với Tử Cực? Sao ngươi không nói thẳng là Thánh Nhân Thiên Đạo luôn đi?”
Hả?
Ninh Dạ ngơ ngác.
Nhưng tưởng tượng lại cũng đúng.
Tử Cực Thánh Tôn tu luyện theo đại đạo Kiếp Lôi, là Thiên kiếp Thiên lôi tiếp cận thiên đạo nhất, Thất Dạ Thần Quân tu luyện đại đạo Chư Thiên Luân Hồi Tinh Tượng, cũng là tiếp cận thiên đạo nhất...
Mẹ nó!
Thế nên sư tổ nhận định luôn là ta định đối phó với Tử Cực?
Được rồi, người muốn hiểu như vậy cũng không sao.
Ninh Dạ mỉm cười nói: “Chỉ hứng thú chút thôi.”
Lang Gia thở dài: “Có chí hướng là chuyện tốt, chỉ e dã tâm quá lớn, ngược lại làm hại bản thân. Bây giờ ngươi mới là Vô Cấu, sao phải nghĩ xa như vậy.”
Ninh Dạ đáp: “Tiên lộ như dãy núi trùng điệp, chí cao chính là đỉnh núi. Bất luận có lên tới đỉnh núi hay không, ít nhất nó ở trong lòng chúng ta!”