← Quay lại trang sách

Chương 1338 Kim sa 2

Thất Dạ Thần Quân phạm sai lầm, có lẽ cho rằng mình có thể khiến Ninh Dạ dao động, vì vậy phái một luồng phân thần tới, kết quả rơi vào tay Ninh Dạ. Thứ này cũng trở thành chỗ dựa lớn nhất của Ninh Dạ.

Căn cứ theo lời Lang Gia Thánh Tôn, chỉ cần tìm dược bí mật đạo đồ của Thất Dạ Thần Quân, tiếp đó có thể tìm ra phương pháp đối phó với hắn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù chỉ là một luồng phân thần, nhưng muốn cảm ngộ bí ẩn trong đó vẫn quá khó khăn.

Máy năm gần đây Ninh Dạ vẫn luôn suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, nhưng mãi vẫn không có tiến triển. Điểm chết người nhất là, đây là nguyên thần của Thánh Nhân, vì vậy y thậm chí không thể tới hỏi Lang Gia Thánh Tôn, bằng không chắc chắn Thánh Tôn sẽ biết có vấn đề.

Nhưng Ninh Dạ cũng không lo lắng.

Y biết chắc chắn mình sẽ giải quyết được.

Lòng tin này không phải không có nguyên nhân, mà vì Ninh Dạ đã hiểu được ý nghĩa của khí vận thiên đạo.

Thiên đạo che chở, chắc chắn sẽ cho y cơ hội, vấn đề duy nhất là mình phải tự nắm bắt.

Nhưng rốt cuộc cơ hội này ở đâu?

Mười mấy năm qua, bản thân đã bỏ qua, hay vẫn chưa đến.

Trong vấn đề này thì Ninh Dạ lại không tự tin mấy.

Hôm nay vẫn cầm nguyên thần quan sát tỉ mỉ, trong lòng lại xuất hiện câu nói này.

Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt Ninh Dạ sáng bừng lên: “Ồ?”

Thiên Trung giới.

Đã cách sự kiện Nguyệt Hoa Hải Châu ba mươi năm.

Nguyệt Hoa Tiên Tôn không tới trả thù Ninh Dạ, Tử Cực cung cũng không gây sự với y, cứ như mọi chuyện trong quá khứ đều trôi qua.

Thế nhưng Thiên Trung giới rộng lớn như vậy, luôn có rất nhiều chuyện diễn ra.

Bãi Kim Hà.

Đây là một bãi sông lớn ở phía tây, hoang vu tĩnh mịch, hiếm ai qua lại.

Ông lão họ Khổng đang đánh xe đi trên bãi cát, trên xe chất đầy gia sản của hắn, một bộ chăn đệm, vài món y phục rách rưới và một cái cuốc chim.

Sông Kim Thủy được ánh mặt trời chiếu rọi, lóng lánh hào quang vàng kim.

Rực rỡ mê người.

Lão Khổng nheo mắt nhìn bãi sông, miệng ngâm nga điệu dân ca nông thôn.

Đột nhiên một luồng sáng vàng kim xuất hiện trong mắt lão.

“Ơ?” Là người đào vàng kinh nghiệm phong phú, lão Khổng nhanh chóng ý thức được điều gì.

Hắn nhanh chóng dừng xe, chạy thẳng về phía ánh kim vừa lóe lên, nhanh chóng quỳ xuống bên bờ sông, giơ tay bới thứ gì đó.

Hắn nhanh chóng kéo ra một vật thể lấp lánh ánh vàng, rõ ràng đây là một khối vàng.

“Vàng! Ha ha vàng!” Lão Khổng vui vẻ cười ha hả.

Một khối vàng rất lớn, nhìn vẻ ngoài thì chất lượng cũng không tệ.

Phát tài rồi!

Tuy tu giới dùng linh thạch làm tiền tệ chủ yếu, nhưng ở nhân gian vàng vẫn là loại tiền tệ thông dụng. Do linh thạch có giá trị cao hơn một bậc, trong phàm giới thì vàng lại không có giá trị và địa vị quá cao, cho nên hiệu quả lưu thông càng tốt hơn.

Trong mấy năm gần đây, rõ ràng sản lượng vàng tăng vọt, dẫn tới không ít người đãi vàng phát tài, nhưng cũng càng cạnh tranh.

Lão Khổng lớn tuổi rồi, không cạnh tranh được với người trẻ tuổi, chỉ có thể tới khu vực hạ du đã bị khách đãi vàng đào hết để kiếm chút cơm thừa canh cặn.

Hắn không hy vọng mình sẽ may mắn phát hiện ra thứ gì, không ngờ lại có thu hoạch khổng lồ như vậy.

Chuyện này khiến lão cực kỳ hưng phấn.

Nhanh chóng gói vàng lại, lão Khổng đang định rời khỏi, chợt thấy phía xa lại có ánh kim lóe lên.

Ơ? Còn nữa?

Lão Khổng hưng phấn lao tới, nhanh chóng đào bới, quả nhiên tìm được khối nữa.

Thậm chí còn lớn hơn khối trước.

“Tuyệt quá!” Lão Khổng kích động tới mức run lẩy bẩy.

Chẳng lẽ nơi này còn một mỏ vàng lớn?

Vô lý, nơi này đã bị vô số người đào rồi, mãi tới khi đào gần hết vàng thì mọi người mới rời khỏi, sao lại để sót khối vàng lớn như vậy?

Hơn nữa nơi này là bãi sông, phải là cát vàng mới đúng, không lý nào một khối vàng lớn như vậy lại tồn tại tới tận baga.

Nhưng lòng tham che mắt, mất đi lý trí, lão Khổng điên cuồng tìm kiếm.

Lần này rốt cuộc lão cũng thấy.

Ngay cách bãi sông không xa, có một tảng đá lớn, đứng sừng sững.

Khi cuốc chim của lão bổ xuống, vỏ đá nứt ra, ánh vàng lấp lóe bên trong.

Một khối vàng cao ngang thân người.

Thật không thể tin được!

Lão Khổng nhào tới như điên. Chết tiệt, ta phải làm thế nào mới có thể di chuyển nó.

Lão đang hạnh phúc, đột nhiên thấy trong bãi sông bốc lên lượng lớn hào quang vang kim.

Đây là...

Chỉ thấy vô số cát vàng tuôn ra từ đáy sông, quét tới như sóng biển.

“Trời đất ơi!” Lão Khổng trợn tròn mắt.

Lão bất chấp tất cả nhào tới, thấy cát vàng hóa thành cơn sóng hoàng kim vô biên ập đến.

Khoảnh khắc đó, cuối cùng lão Khổng cũng tỉnh ngộ, sợ hãi.

“Không!” Lão hét lớn một tiếng,

Cát vàng cuồn cuộn, đã nhấn chìm lão...