← Quay lại trang sách

Chương 1339 Tham lam 1

Cực Quang đảo.

Ninh Dạ trong lòng máy động.

Y ra khỏi tĩnh thất, nhìn về phía tây.

Khẽ cau mày một cái, sau đó lại giãn ra: “Cuối cùng cũng có động tĩnh à? Không biết là gì đây.”

Trong lòng y đang suy tư, đột nhiên xung quanh có dị động, hồ nước sau lưng đột nhiên nổi sóng.

Gợn sóng kia hóa thành hình người, chính là Lang Gia Nữ Đế - Quy Linh Nương.

Thấy Quy Linh Nương xuất hiện, Ninh Dạ cúi người: ” Sư phụ!”

Quy Linh Nương đã nói: “Tây Vực xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Chuyện gì?”

Quy Linh Nương không nói câu nào, chỉ vung ống tay áo, Ninh Dạ chứng kiến một cơn sóng cát vàng cuốn tới, nhanh chóng quét qua xung quanh, những nơi nó đi qua, vạn vật hóa vàng.

Hóa ra là cái này?

Ninh Dạ nói: “Là Ác Sát Ma Tổ, hắn hành động ồi.”

“Nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của ta, phương thức cũng không đúng.” Quy Linh Nương nói.

Ác Sát Ma Tổ bố trí đại đạo Kim hành ở Thiên Trung giới, mọi người cũng biết chắc chắn hắn sẽ có hành động.

Nhưng không ngờ mở màn lại như vậy.

Ninh Dạ nói: “Vạn vật hóa kim, trải khắp ngàn dặm, vừa ra tay đã là một chiêu rất lớn, vấn đề ở chỗ mục đích của hắn là gì?”

Quy Linh Nương nói: “Đạo của Thánh Nhân, cả ngươi lẫn ta đều không dễ gì thăm dò được. Ta đã thỉnh giáo sư phụ, sư phụ nói đây là điềm báo Ác Sát Ma Tổ sắp xâm lấn, hắn đang chuẩn bị tiến vào lần nữa.”

Ma đầu Phản giới muốn vào Chính giới, đây không phải chuyện hiếm thấy, nhưng chiến đấu trong lòng địch xưa nay luôn rất bất tiện, trong đó hoàn cảnh là nhân tố địa lợi tự nhiên.

Chính vì vậy, trước khi xâm lấn, rất hèu ma đầu sẽ cải tạo thành một hoàn cảnh có lợi cho mình.

Đại đạo của Ác Sát Ma Tổ là ở Kim, kim hóa cả một khu vực, tạo thành chiến trường có lợi cho mình, cũng không phải là lạ.

Vấn đề căn bản của Thiên Trung giới không phải hoàn cảnh mà là người.

Nơi này có chín vị Thánh Tôn!

Cho dù ngươi biến toàn bộ Thiên Trung giới thành lĩnh vực của ngươi, chín vị Thánh Tôn liên thủ cũng có thể đè bẹp ngươi, chỉ dựa vào ban bố đại đạo Kim hành mà đồi đối phó với Cửu Đại Thánh Tôn: Kể cả là ma đầu thì đầu óc cũng không thể đơn giản như vậy được?

Lại nghe Ninh Dạ nói: “Chắc chắn không đơn giản như vậy.”

Quy Linh Nương ừ một tiếng: “Các vị Thánh Tôn đã ra tay ngăn cản Kim đạo lan tràn, thế nhưng tình huống hiện tại còn chưa rõ, chúng ta nghi ngờ ma giới còn có thủ đoạn khác, cần điều tra thêm.”

“Phái ta đi?”

“Người đang trực lần này là Tử Cực Thánh Tôn.”

Ninh Dạ bật cười: “Nghe rất trùng hợp.”

“Có lẽ không phải trùng hợp.” Quy Linh Nương nói: “Nếu ma đầu lẻn vào năm xưa đã biết tới ngươi, thế thì lựa chọn thời cơ này cũng rất bình thường.”

Ninh Dạ không hề chậm trễ, gật đầu nói: “Nếu thế, để ta qua xem thử.”

“Phải tự cẩn thận. Theo quy củ thượng giới, trừ phi phát sinh đại sự, trong tình huống bình thường, chưa tới lượt mình quản lý thì các Thánh Tôn khác sẽ không xuất thủ.”

“Tức là hoặc ta bình an vô sự, hoặc sẽ là đại sự?”

Quy Linh Nương cũng mỉm cười: “Ngươi hiểu là tốt rồi.”

Nói xong nước trong hồ hạ xuống, Quy Linh Nương đã biến mất không còn bóng dáng.

Ninh Dạ lại cúi đầu suy tư: “Ác Sát Ma Tổ... Thánh Tôn cấp bảy... Ha ha, không tệ không tệ.”

Tiếp đó y không chần chừ, gọi Lâm Lang tới nói: “Để Tiểu Phàm đi với ta, nàng và những người khác ở lại đây.”

Lâm Lang lo lắng nói: “Chỉ có chàng và Tiểu Phàm thôi à?”

“Chuyện lần này nguy hiểm, đông người lại không ổn. Nếu không phải tình huống của Tiểu Phàm khá đặc biệt, ta cũng không muốn mang hắn đi. Cứ như vậy đi, các ngươi canh nhà là được, yên tâm, ta không sao đâu.”

Lâm Lang gật đầu kiên định.

Mấy ngày sau, Ninh Dạ dẫn theo Giang Tiểu Phàm đi tới bãi Kim Hà.

Nơi này đã hoàn toàn biến thành vùng trời kim loại.

Không chỉ vàng bình thường, còn có một số kim loại đặc thù, thậm chí có cả tài nguyên linh kim đặc biệt khá hiếm thấy trong tu giới.

Cảm giác như một kho báu lộ thiên, mặc cho tu sĩ tới lấy.

Đương nhiên tu sĩ cũng không phải là ngốc, thực tế là trong tình huống này không có ai tới đây, phạm vi vạn dặm cũng không một dấu chân người.

Có lẽ do lòng tham quấy phá, ngoài rìa kho báu kim loại này có không ít tu sĩ đứng quan sát, ai nấy ngó nghiêng dáo dác nhưng chỉ muốn người khác đi trước dò đường, để bản thân tìm kiếm cơ hội.

Cho nên khi Ninh Dạ đi tới, y cảm thấy như mình vừa đến một động thiên phúc địa nào đó sắp được khai phá, mọi người đều đang đợi cơ hội tìm bảo vật.

Thật ra không cần phải “tìm” nhìn đâu cũng là bảo vật.

Ninh Dạ tìm một chỗ trống rồi nói với Giang Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, có cảm giác gì không?”

Giang Tiểu Phàm nhắm mắt tra xét trong chốc lát rồi lắc đầu nói: “Không cảm nhận được gì, nhưng không biết vì sao, trong lòng luôn có cảm giác bất an.”