Chương 1340 Tham lam 2
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ngươi bất an là vì trước khi tới đây ngươi đã biết nơi này có vấn đề chứ không phải ngươi nhận ra vấn đề, đây chỉ là kết quả do ngươi nghi thần nghi quỷ mà thôi. Đạo về vấn thiên bói toán, kiêng kỵ nhất là trong lòng có tạp niệm, bản thân đã có ý nghĩ từ trước, cho dù có pháp môn hỏi chuyện ông trời, cũng khó mà phân biệt thật giả, khiến cho chiếc lá che mắt, khó nhìn được chân tướng.”
Giang Tiểu Phàm ngượng ngùng: “Sư phụ dạy rất đúng. Vậy trong chuyện này...”
“Nơi này không có bất cứ nguy hiểm nào.” Ninh Dạ nói.
Nói xong y đáp xuống dưới.
Giang Tiểu Phàm cũng theo đó hạ xuống.
Vô số tu sĩ trên bầu trời chứng kiến cảnh tượng này, dồn dập cười thầm.
Cuối cùng cũng có chim non đi trước.
Chỉ thấy Ninh Dạ trực tiếp hạ xuống á mạc vàng kim này, không buồn nhiều lời, vung tay lên, gió nổi lên hóa thành xúc tu vô biên, dồn dập thu hồi những liều mạng loại hiếm có, y đi tới đây là như gió thu quét lá rụng.
Thấy y như vậy, Giang Tiểu Phàm không hề khách khí thu nhận theo.
Các tu sĩ trên bầu trời vẫn khá cẩn thận, chỉ quan sát Ninh Dạ chứ không đáp xuống.
Giang Tiểu Phàm vừa thu lượm vừa hỏi: “Sư phụ, những tinh kim này có phải là thật không?”
Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên là thật, đây là đạo lực hiển hóa, là thiên địa quy tụ, biến hóa này là chân thực, vượt xa pháp thuật bình thường! Làm mau mau lên, đợi lát nữa đám người kia sẽ không nhịn được hạ xuống.”
Nghe y nói vậy, Giang Tiểu Phàm không hề khách khí, hai thầy trò trắng trợn thu lượm, đi tới đâu là vơ sạch bảo vật tài nguyên, không để lọt cái nào.
Tuy nói sa mạc vàng này cực kỳ hùng vĩ, diện tích rộng lớn, trong lúc nhất thời hai thầy trò Ninh Dạ cũng không thể lấy hết được, nhưng thấy hai ngươi phát tài, nhưng người khác chỉ có thể đứng nhìn, không nhịn được nôn nóng hẳn lên.
Có người thầm nghĩ: Có tai họa gì thì mau mau xuất hiện đi!
Nhưng tai họa vẫn không chui ra, trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Cuối cùng có tu sĩ không nhịn nổi nữa, hô to: “Để ta!”
Một cơn cuồng phong bùng lên, ầm ầm lao xuống, cùng vơ vét tài nguyên linh kim cùng thầy trò Ninh Dạ.
Lúc này tài nguyên trong sa mạc vàng kim vẫn rất nhiều, cũng không tới mức mọi người phải tranh giành, vì vậy mọi người tự lấy phần mình.
Thấy vẫn không sao, càng nhiều người dồn dập hạ xô
Cuối cùng lòng tham như cơn sóng quét qua trong lòng mỗi tu sĩ ở đây, tất cả mọi người dồn dập hạ xuống. Sa mạc vàng kim tiếp đón vô số tu sĩ ùn ùn kéo tới, tham gia tranh giành bảo vật.
Chuyện này khiến Giang Tiểu Phàm tranh đoạt cũng khó khăn hơn.
Nhưng lúc này Ninh Dạ lại nói: “Nguy cơ sắp tới, đi được rồi.”
“Cái gì?” Giang Tiểu Phàm sửng sốt: “Sư phụ, chẳng phải người nói không có nguy hiểm à?”
“Mỗi lúc một khác.” Ninh Dạ mỉm cười: “Sư phụ tặng ngươi một câu: Khi mọi người sợ hãi thì ta tham lam, khi mọi người tham lam thì ta sợ hãi. Mọi chuyện luôn thay đổi, trước đây không có nguy hiểm không có nghĩa hiện tại không có. Còn không đi, khéo đi không được đâu.”
Nói xong kéo Giang Tiểu Phàm bay lên bầu trời.
Hai thầy trò bay thẳng lên trời, lại trở lại chân trời.
Giang Tiểu Phàm nhìn bên dưới, thấy một loạt tu sĩ vẫn đang tranh giành tài nguyên có lúc còn đánh nhau vì cùng để ý tới một khối linh kim nào đó.
Chuyện này khiến bên dưới càng thêm náo nhiệt.
Nhưng nguy cơ mà Ninh Dạ vừa nói vẫn chưa tới.
Giang Tiểu Phàm nghi hoặc: “Sư phụ, người nói nguy cơ sắp tới cơ mà? Sao vẫn không thấy dâu?”
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Dính tới đại năng cấp bảy, sư phụ làm sao tính toán nguy cơ chính xác được? Yên tâm đi, chắc chắn nguy cơ sẽ đến.”
Giang Tiểu Phàm chưa từng nghi ngờ Ninh Dạ, chỉ nhìn đám người phát tài bên dưới, không nhịn được nói: “Nhưng thật đáng tiếc, đi sớm một chút, nếu chờ thêm một lúc có lẽ sẽ kiếm thêm được một chút.”
Ninh Dạ nhíu mày một cái: “Vớ vẩn! Làm gì có chuyện tính toán tới tận cùng được? Trời còn lưu lại một đường, người phải lưu một giây, làm gì cũng không thể quá mức, cho dù cần tài nguyên tu hành cũng phải ghi nhớ không thể tham lam tới tận chút ít cuối cùng. Đại nạn sắp tới, nếu vẫn tính toán chi lợi ích vào món lợi nhỏ như vậy thì còn nói gì tới tương lai.”
Giang Tiểu Phàm tâm thần hoảng hốt: “Đồ đệ biết sai rồi!”
Đúng là bọn Ninh Dạ rời khỏi hơi sớm, nhưng Ninh Dạ không hối hận, càng tu hành tới mức độ cao thì càng phải hiểu đạo về tu hành khó lường ra sao, cho dù y nắm giữ Vấn Thiên thuật cũng không thể tính toán không sai sót!
Thời khắc này lẳng lặng chờ đợi, một lát sau ngay cả Ninh Dạ cũng thấy nghi hoặc, chẳng lẽ ta đoán sai? Đột nhiên sa mạc kim loại bên dưới bỗng dấy lên một con sóng ngập trời.
Cơn sóng vàng kim quét qua, cuồng bạo ngang ngược, chỉ thấy những tu sĩ còn lúi húi nhạt tài nguyên lập tức lóe lên ánh sáng kim loại, sau đó ai nấy kêu la thảm thiết, trong người mọc ra gai sắc sừng nhọn, đã chuyển biến thành Thiên La Ác Sát.