← Quay lại trang sách

Chương 1341 Uy lực vô hạn 1

Quả nhiên Ác Sát Ma Tổ đã xuất thủ.

Tên này cũng là Thánh Tôn cấp bảy, vừa ra tay đã kim hóa tất cả tu sĩ, cho dù cấp bậc Vô Cấu cũng không cách nào thoát khỏi, chỉ có tu sĩ Niết Bàn miễn cưỡng chống cự được, thân thể vừa hóa kim loại vừa bay lên bầu trời.

Nhưng càng bay thì thân thể càng nặng, linh khí trong cơ thể ngừng vận chuyển, trong lòng biết không ổn, dồn dập thi triển thủ đoạn giữ nhà của mình ra, tiếp tục giãy dụa hòng thoát khỏi lao tù này.

Với thực lực của bọn họ, nếu không có gì ngăn cản, có lẽ vẫn còn cơ hội trốn thoát.

Nhưng ngay lúc này, chân trời đã xuất hiện ma vân đen kịt, khói đen cuồn cuộn, đã tạo thành một lao tù bằng ma vân ngay trên bầu trời sa mạc kim loại.

Ngay cả vị trí của Ninh Dạ cũng bị vây khốn.

Nhưng Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, ngay khoảnh khắc dị biến xuất hiện đã dịch chuyển đi ngay, thoát khỏi nơi này trước khi lao tù ma vân tạo thành, nhưng vẫn ở gần đó, thờ ơ quan sát.

Chỉ thấy trong lao tù, vô số tu sĩ gào thét điên cuồng, gương mặt tuyệt vọng.

Giang Tiểu Phàm đột nhiên nói: “Sư phụ, có gì đó không đúng.”

“Nói đi.” Ninh Dạ đáp.

“Chẳng phải người nói những ma đầu kia hận người thấu xương à? Nếu là lao tù mà bọn chúng chuẩn bị, thế vì sao không nhắm vào người? Nhìn dáng vẻ bọn chúng, nơi này không có khe hở Ma Vực, đám ma đầu này là tiến vào từ trước, cũng chuẩn bị từ trước. Nếu thế ngay từ khi người xuất hiện trong sa mạc kim loại bọn chúng đã phải xuất thủ rồi chứ? Sao lại chờ tới hiện tại?”

Ninh Dạ cười phá lên: “Hỏi được câu này chứng tỏ ngươi đã trưởng thành rồi đấy. Vấn đề của ngươi chỉ nói lên một điều, lần hành động này không hoàn toàn là vì ta. Ta nghĩ những tu sĩ này mới là mục tiêu. Đương nhiên, nếu không có ta có lẽ bọn chúng còn chờ thêm một thời gian.”

Nếu không có Ninh Dạ “đứng ra làm gương” chắc chắn đám tu sĩ kia sẽ không hạ xuống nhanh như vậy. Tức là trong chuyện này Ninh Dạ đã giúp đám ma đầu kia một tay.

Giang Tiểu Phàm đau buồn nói: “Thế chẳng phải là người hại bọn họ ư?”

“Ngươi có thể hiểu như vậy, nhưng nếu không có ta, số tu sĩ sẽ càng nhiều, hại càng nhiều người.” Ninh Dạ đáp.

“Thế nhưng người...”

“Ta không cứu được.” Ninh Dạ nói thẳng: “Ta không biết kế hoạch của bọn chúng, cũng không biết bọn chúng đang cần thứ gì, ta chỉ cố gắng đưa ra lựa chọn chính xác nhất trong tình hình trước mắt. Mà bây giờ cách làm chính xác nhất là để bọn chúng phát động trước, sau đó chúng ta lặng lẽ theo dõi biến hóa.”

Giang Tiểu Phàm nghe vậy thở dài: “Biến hóa nào đây?”

Ninh Dạ lại nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy chân trời đã có một luồng tiên phong vân vụ, lực lượng hùng vĩ giáng xuống, không biết là vị đại năng nào xuất thủ, một quầng sáng xanh thổi qua, quét sạch khói đen vô tận, bao phủ xuống dưới.

Thế là Giang Tiểu Phàm đã hiểu.

Đúng là Ninh Dạ đang dùng đám tu sĩ kia làm mồi nhử, nhưng đại năng cũng dùng Ninh Dạ làm mồi nhử!

Nhưng không ai ngờ, Ninh Dạ đi vào một lượt thì không sao, sau khi y đi ra ngoài mới xảy ra chuyện.

Bây giờ các tu sĩ gặp nạn, có lẽ trong đó còn có môn hạ đệ tử nhà mình, đại năng nấp trong bóng tối không thể ngồi nhìn được nữa, đành phải ra tay cứu giúp.

Đại lão sau lưng đã ra tay, những người đầu tiên trốn thoát là tu sĩ Niết Bàn.

Ai nấy nhân cơ hội thoát khỏi ràng buộc lao thẳng lên tầng mây.

Có kẻ lòng dạ nhỏ nhen có thù tất báo, thấy Ninh Dạ không việc gì lơ lửng trên không trung, trong lòng phẫn nộ: “Thằng nhãi thối tha kia, nếu không vì ngươi, sao chúng ta phải chật vật như vậy?”

Thần thông bùng phát, hóa thành uy thế như núi sông đập xuống người Ninh Dạ.

Ninh Dạ cười lạnh: “Sao lúc đối phó với ma đầu không thấy ngươi hung ác như vậy.”

Không thấy y có động tác gì, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, cả Ninh Dạ và Giang Tiểu Phàm đã lập tức rời khỏi chỗ cũ, dễ dàng tránh được thần thông của tu sĩ kia.

“To gan lắm!” Một tiếng quát vang lên, chỉ thấy một Kim Quang tháp đột nhiên xuất hiện, lại úp xuống người Ninh Dạ.

Còn truy sát?

Ninh Dạ hạ giọng hừ một tiếng: “Loại không biết điều!”

Búng tay một cái, không trung xuất hiện ảo ảnh bầu trời đầy sao, tu sĩ vừa ra tay phát hiện mình khó mà phân biệt phương hướng đông tay, sau đó thân thể nặng đần, cứ như mình không biết bay, linh khí trong người như ngưng tụ thành kim loại, khiến thân thể nặng trình trịch rơi thẳng xuống.

“Không!” Tu sĩ kia kêu la thảm thiết.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, kim sa đã hóa thành bàn tay chống trời vươn lên, tắm lấy tu sĩ Niết Bàn kia, dưới uy lực vô biên của đại đạo Kim hành, tu sĩ Niết Bàn hóa thành Thiên La Ác Sát, quay sang ra tay với những tu sĩ khác.

Thời khắc này sa mạc vàng kim đã biến thành chiến trường lưỡng giới, mà đối tượng tranh giành chính là những tu sĩ này.