Chương 1357 Kế hoạch trông có vẻ thuận lợi
Xấp xỉ là được?
Con mẹ nó, ngươi không thể làm việc theo kế hoạch à? Một câu xấp xỉ mà cứu vãn được à?
Tử Diệp tức muốn hộc máu, nhưng hắn cũng biết đại đa số ma đầu đều có cái tính rắm thối này, ngươi không thể bắt bọn họ làm việc tinh tế tỉ mỉ được, thế còn là ma nữa không?
Ngược lại, loại như mình mới là dị biệt trong ma giới.
Nếu không phải Chúa Tể coi trọng, năm xưa hắn cũng không có cơ hội quật khởi.
Tử Diệp cũng chẳng muốn tốn nước miếng với lão đại, nói luôn: “Chuyện này rất lớn, phải chú ý kỹ càng. Bí cảnh sắp chính thức mở ra, chúng ta phải cẩn thận một chút. Cho dù thế nào cũng không thể để kế hoạch của Chúa Tể xảy ra sai sót được.”
“Ừ.” Gã đầu sư tử siết chặt nắm tay: “Ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ đường hầm.”
Tử Diệp trợn trắng mắt nhìn hắn, mẹ nó, ngươi nói bảo vệ là bảo vệ được chắc?
Thôi thôi, nói chuyện với loại đầu đất này làm gì.
Tử Diệp đành bảo: “Bây giờ không phải vấn đề đường hầm mà là vấn đề bảo mật. Đường hầm mất rồi còn có thể dựng lại, chỉ sợ bí mật bị tiết lộ ra ngoài, mưu kế thật sự của chúng ta bị Ninh Dạ biết được, thế thì không còn cơ hội nữa rồi.”
Gã đầu sư tử nghi hoặc: “Chẳng phải hắn biết rồi à?”
Tử Diệp bị gã chọc tức điên: “Ngươi bị ngu à, thứ hắn biết chỉ là thứ chúng ta cho hắn biết, ta biết hắn biết, nhưng hắn chưa chắc đã biết chúng ta biết hắn biết, hắn đâu có biết thứ chúng ta không cho hắn biết...”
Nói một tràng dài, gã đầu sư tử hôn mê bất tỉnh.
Đệ đệ, ngươi đang nói cái quái gì đấy?
Tử Diệp tới đoạn sau cũng líu lưỡi, thôi vậy thôi vậy, ta nói mấy thứ này làm gì, đảnh kết thúc: “Bí cảnh sắp mở rồi, nhìn ánh mắt ta, tùy cơ ứng biến.”
Nhưng xét thấy đầu óc của loại ma này khéo nhìn ánh mắt thôi cũng không hiểu, lại bồi thêm: “Ta bảo đánh thì ngươi chạy, ta bảo chạy thì ngươi đánh, hiểu không?”
“À, tức là làm được lại, hiểu.” Gã đầu sư tử lẫm liệt trả lời.
“Đúng rồi.” Tử Diệp thở ra một hơi.
Đúng lúc này, một luồng hào quang xông thẳng tới chân trời.
Bí cảnh mở ra rồi!
Ánh sáng của bí cảnh lóe lên, khiến vô số tu sĩ kinh ngạc.
Ai nấy dồn dập hò hét: “Mở rồi! Mở rồi!”
Cảm giác như khách đặt cược trên chiếu bạt, đang mong chờ thời khắc mở bát.
Một cánh cửa bí cảnh cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người, các tu sĩ dồn dập tràn vào.
Khu vực vô chủ, nhanh thì có, chậm thì không.
Nhưng bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, vì vậy không ít tu sĩ kết thành đội ngũ làm việc.
Kim Đỉnh môn.
Quan Trung Khắc chắp tay sau lưng, mặt đen râu dài, khí vũ hiên ngang đi đằng trước.
Đi trước hắn một chút là Cừu Bất Quân.
Sau khi ông lão này khôi phục thanh xuân, thậm chí tâm thái cũng trẻ lại, đi cưa gái khắp nơi, rõ là khoái hoạt, khổ nỗi cũng đến lúc lật thuyền trong cống, giờ bị người ta tóm cổ, chỉ có thể làm con tốt đi trước thăm dò.
Bí cảnh này chẳng có gì đẹp, đâu đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn.
Chuyện này khiến mọi người bỗng có cảm giác xấu: Tài nguyên trong bí cảnh có phong phú hay không có thể nhìn qua hoàn cảnh. Nơi có tài nguyên phong phú thì linh khí cũng dồi dào, thậm chí môi trường tự nhiên cũng rất tốt.
Bây giờ khắp nơi đều hoang vu, chẳng khác nào sơn cùng thủy tận, hiển nhiên không phải nơi có linh khí dồi dào, không có hy vọng gì về tài nguyên rồi, chỉ mong có bảo vật gì tốt.
Nhưng đi suốt cả chặng đường, thậm chí không thấy con yêu thú nào, chẳng gặp cơ quan gì, mọi người càng ảo não.
Xem ra đây là đất trống rồi.
Đang lúc buồn bực, chợt thấy dưới lòng đất xa xa có một đám sinh vật hình dạng kỳ quái ùn ùn kéo tới, trông như đứa trẻ, cao chỉ có một mét, nhưng đứa nào đứa nấy mặt xanh nanh vàng, tay cầm vũ khí sắc nhọn, sau khi thấy bọn họ là đồng thời quát lên một tiếng, xông tới ồ ạt.
Tu sĩ Kim Đỉnh môn vô thức xuất thủ, nhưng do không biết thực lực đối phương nông sâu ra sao nên ai cũng dốc toàn lực.
Chỉ thấy một loạt tiên thuật tuôn trào, lũ ma vật chết ngay tại chỗ.
Thấy đám ma vật nho nhỏ này không chịu được một đòn, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, có người đi qua bên cạnh xác một con ma vật, thấy một thứ nho nhỏ lấp lánh, nhặt lên xem thử, vui vẻ nói: “Là Tinh Sa!”
Tinh Sa là một loại tài nguyên tu hành hiếm thấy, sở trường về không gian, có thể chế tạo pháp bảo loại không gian, nhưng một hạt thì quá ít.
Lúc này mọi người thấy giết ma vật có bảo bối, ai nấy hưng phấn hẳn lên, dồn dập tìm tòi, quả nhiên tìm được Tinh Sa trên người một số ma vật.
Đáng tiếc, mỗi con ma vật chỉ cho một hạt, số lượng vẫn quá ít, mấy chục hạt gộp lại còn không đủ luyện một túi trữ vật.
“Ít còn hơn không.” Quan Trung Khắc nói một câu ra vẻ.