Chương 1358 Thần binh đại đạo 1
Tốt xấu gì hắn cũng là tu sĩ Niết Bàn, xét theo góc độ của hắn, đúng là chút thu hoạch đó không tính là gì.
Khoảnh khắc sau đã thấy sương mù mông lung, lại một lũ yêu vật khác xuất hiện, vẫn là đám lít nhít kia, chẳng qua trông lớn hơn một chút, kêu “ô ô a a” lao tới.
“Ơ?” Quan Trung Khắc cũng kinh ngạc.
Hắn không thấy được đám ma vật này chui từ đâu ra, nhưng những người khác đã nổi hứng thú, dồn dập lao tới chém giết.
Không có gì bất ngờ, trên người đám ma vật nhỏ này cũng rơi tinh sa, hơn nữa kích thước còn lớn hơn trước một chút.
Chuyện này khiến không ít người trở nên hưng phấn.
Hóa ra chỗ này không có tài nguyên, ma vật chính là tài nguyên.
Hơn nữa ma vật còn rất dễ đối phó. nếu thế còn chờ gì nữa?
Kết quả là người người anh dũng xung phong.
Cùng lúc đó, những tu sĩ khác đi vào nơi này cũng gặp phải các loại sinh vật kỳ quái, nhưng không hề ngoại lệ, tất cả ma vật chết đi đều rơi ra tinh sa.
“Thế này là sao?”
Trong góc bí cảnh.
Tử Lão nhìn Tinh Sa trong tay, nghi hoặc nói: “Ma vật chủng loại khác biệt, nhưng vì sao tất cả ma vật đều rơi ra Tinh Sa? Cái này không hợp lý.”
“Chuyện khác thường ắt có chỗ lạ, xem ra bí cảnh này không đơn giản.” Phượng Tiên Lung ở bên cạnh nói.
“Ninh thượng tiên đã đưa tin, rất có thể ở đây có bí mật rất lớn, bảo chúng ta phải thật cẩn thận, đừng tham lam.” Thiết Lang cũng nhắc nhở: “Hay là đi cứu Cừu Bất Quân trước.”
“Không vội.” Tử Lão cười nói: “Kim Đỉnh môn dùng Cửu huynh làm con tốt dò đường, nhưng lại không biết bọn họ cũng là con tốt dò đường của chúng ta, cứ dùng họ thăm dò chút đã. Còn lũ ma vật này... tạm thời đừng giết, đợi Ninh Dạ tới rồi tính.”
Mọi người đều là người lão luyện kinh nghiệm phong phú, sau khi giết liền ba đợt đã nhận ra có gì đó không đúng. Hình như cứ giết hết lượt này là có lượt sau, hơn nữa thực lực càng ngày càng mạnh, nếu không có hạn chế, thế thì theo lý thuyết có thể tăng cường vô hạn.
Vì vậy, để tránh hậu hoạn, cần kiềm chế một chút.
Nhưng chỉ có ít người kiềm chế được lòng tham, đối với phần lớn tu sĩ, ma vật xuất hiện không khác gì rau hẹ tốt nhất cho bọn họ, nếu không thu gặt, chẳng phải có lỗi với mình lắm ư?
Vì vậy khắp nơi trong bí cảnh, đâu đâu cũng có tu sĩ càn quét chém giết.
Không ai chú ý tới, trên cùng của bí cảnh còn có hai người đang quan sát mọi chuyện.
Gã đầu sư tử cười ha hả: “Lũ tu sĩ này đúng là ngu ngốc, đúng là tiền làm người động lòng, chỉ cần có lợi ích là lu mờ lý trí.”
Tử Diệp vẫn rất tỉnh táo: “Đồ ngu, thứ cần chú ý có phải lũ người này đâu.”
“Ta biết, ngươi lo về Ninh Dạ.” Gã đầu sư tử ngang nhiên nói: “Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa tới mà? Có lẽ hắn cũng không để ý tới chuyện này.”
Đúng, Ninh Dạ vẫn chưa xuất hiện.
Tử Diệp cũng biết đại ca có lý, với thân phận của Ninh Dạ hiện giờ, một bí cảnh không rõ tình huống mở ra, theo lý mà nói không thể thu hút y tới.
Nhưng không biết vì sao, Tử Diệp vẫn cảm thấy lo lắng.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ninh Dạ có số khí vận thiên đạo che chở, được thiên đạo chỉ dẫn, không thể không cảm nhận được chuyện ở nơi này.”
“Nhưng thiên đạo khó dò, không phải chuyện nào cũng có chỉ dẫn.” Lão đại trả lời.
Đây cũng là sự thật.
Nhưng chính vì là sự thật nên Tử Diệp càng đau đầu.
Phải biết vì kế hoạch này hắn đã tập trung quá nhiều công sức tâm trí, tính toán tất cả mọi khả năng, bao gồm cả Ninh Dạ phá hoại.
Nhưng hắn không tính được lại có chuyện bất ngờ.
Bí cảnh lại tự mở ra.
Hoàn toàn không có dấu hiệu gì trước, đến giờ vẫn không biết nguyên nhân.
Đương nhiên nếu tất cả đều thuận lợi thì đây cũng không phải chuyện xấu, then chốt trong chuyện này đã chuẩn bị xong, nếu phát triển thuận lợi, hoàn thành kế hoạch sớm, thế thì càng tốt.
Nhưng còn Ninh Dạ thì sao?
Hắn chuẩn bị tầng tầng lớp lớp để lừa dối Ninh Dạ, khổ nỗi Ninh Dạ không hề xuất hiện.
Tới giờ mọi chuyện trông có vẻ đang phát triển theo hướng tốt, nhưng tất cả đều không trong kế hoạch, khiến Tử Diệp cực kỳ phiền muộn, không biết nên mừng hay nên lo.
Lão đại đầu sư tử chắc là người duy nhất vui vẻ: “Dẫu sao tình hình bây giờ cũng có vẻ trong kế hoạch, đây là chuyện tốt, sao ngươi phải buồn lo vô cớ?”
Tử Diệp nhìn hắn một hồi rồi thở dài: “Đúng là những tu sĩ kia bị lợi ích trước mặt che mắt, nhưng ngươi cũng vậy thôi, bị kế hoạch thuận lợi che mắt! ta có cảm giác xấu.”
“Cái gì?” Đầu sư tử không hiểu.
“Ta đoán... e là Ninh Dạ đã tới.” Tử Diệp nói với giọng trầm trầm.
Đúng là Ninh Dạ đã đến.
Với thân phận một tu sĩ bình thường, đến cùng bọn Trì Vãn Ngưng, Lâm Lang.
Nhưng khi Tử Diệp đau đầu, thật ra đầu Ninh Dạ cũng đau nốt.