← Quay lại trang sách

Chương 1359 Thần binh đại đạo 2

Y đau đầu là vì vừa đến nơi đã phát hiện ra chỗ này quả đúng là ma giới giở trò.

Ma Hài Tâm Nguyên trận.

Uế Thổ Hoàng Tuyền.

Quỷ Quốc Kinh Hồng đồ.

Ma Hài Tâm Nguyên trận là một loại đại trận ma giới, dùng giết chóc để ngưng tụ ma lực, có thể làm căn nguyên cho vạn ma.

Uế Thổ Hoàng Tuyền tương tự như Âm Dương pháp châu của Ninh Dạ, có thể chuyển sinh, nhưng thường chỉ chuyển sinh ma vật.

Quỷ Quốc Kinh Hồng đồ là một thần vật, chính là trọng bảo chế tạo đạo tắc quỷ linh.

Ba thứ này đặt chung một chỗ, lại thêm bản thân bí cảnh có hơn vạn tầng cấm chế, mấy trăm trận pháp, tạo thành một khu vực đặc thù, có thể không ngừng chế tạo quỷ vật, cũng là loại ma vật đặc thù kia, chuyển hóa chúng thành ma lực mà ma giới cần, một loại thủ đoạn ma hóa điển hình. Nghe thì không có gì nhưng một khí số lượng nhiều lên, thủ đoạn nhỏ mấy cũng trở nên khác biệt.

Vấn đề duy nhất của bí cảnh này là, số lượng trong thủ đoạn này đã lớn tới mức không gì sánh được: Nếu để mặc những tu sĩ kia giết tiếp, không khéo còn sinh ra hàng trăm hàng ngàn ma vật Niết Bàn!

Đây chính là một tác phẩm siêu cấp.

Vấn đề đám Ma môn bị suy yếu tới mức không thể yếu hơn ở Thiên Trung giới không thể làm được, vì vậy chắc chắn là đám ma Tử Diệp làm ra.

Rốt cuộc bọn chúng bố trí cái này để làm gì?

Nếu nói Tử Diệp bị quấy nhiễu vì chuyện bất ngờ khiến cho kế hoạch quá thuận lợi, thế thì Ninh Dạ bị quấy nhiễu vì thứ trước mắt quá rõ ràng: Mẹ nó, Tử Diệp, ngươi coi thường ta quá đấy? Làm cái này để lừa ta?

Có thể nói hai bên đều thấy mơ hồ, không hiểu trong hồ lô của đối phương có bán thuốc gì.

Đặc biệt là bây giờ Ninh Dạ còn một nghi hoặc, rốt cuộc chuyện này có liên quan tới bên bản thể không? Nếu có thì liên hệ ở đâu?

Cạch!”

Trong tiếng hò hét, một con ma vật bị giết chết.

Trì Vãn Ngưng ngoắc tay một cái, một hạt Tinh Sa đa vào tay.

Cô đưa cho Ninh Dạ: “Không phải ảo thuật.”

Ninh Dạ “ừ” một tiếng, nhìn Tinh Sa trong tay.

Những Tinh Sa này cũng là chân thực, không phải ảo thuật.

Nhưng Ninh Dạ biết, chắc chắn đây không phải ma vật tự có mà là cố tình trao cho chúng.

Bọn chúng như mồi nhử, dụ dỗ các tu sĩ săn giết.

Còn bây giờ ma vật không ngừng tăng cường, Tinh Sa cũng càng lúc càng lớn, lòng tham cũng càng ngày càng cao.

Công Tôn Điệp cũng nói: “Nếu đây là âm mưu của Ma môn, thế thì chỗ Tinh Sa này là bọn chúng chuẩn bị sẵn. Nhiều ma vật như vậy, nhiều Tinh Sa như vậy, số lượng phải lớn đến đâu... Không phải bọn chúng chuyển sạch một mỏ Tinh Sa đấy chứ?”

Ninh Dạ gật đầu: “Nếu tiếp tục thăng cấp tới cảnh giới Niết Bàn, không khéo Tinh Sa phải to bằng nắm tay, số lượng đâu chỉ một hai mỏ quặng Tinh Sa.”

Bình thường thì sản lượng Tinh Sa cực kỳ ít ỏi, đào hết một mỏ luyện được một tấn Tinh Sa đã coi là nhiều, nhưng bây giờ lượng Tinh Sa xuất hiện ở đây đâu chỉ có vậy?

Lâm Lang thầm lo lắng: “Xem ra Ma môn có âm mưu rất lớn. Ninh lang, tốt nhất chàng mau mau chóng chóng nghĩ ra cách đi, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ e trong ngày hôm nay thôi sẽ xuất hiện ma vật cấp Vô Cấu.”

Ninh Dạ lại không lên tiếng.

Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Liên hệ với bản thể vẫn chưa khôi phục, cứ như có thứ gì che đậy mọi thứ.

Ông trời ơi, tốt xấu gì thì bây giờ ta cũng là con cưng của ông, chẳng lẽ chỉ dẫn của ông là để ta và bản thể mất liên lạc?

Ninh Dạ thầm phỉ nhổ trong lòng.

Đột nhiên một luồng sáng lóe lên trong lòng, như có thứ gì đó khai mở tâm chí bị che đậy, khiến người sống thực vật mở mắt, người bị bại não bình phục, kẻ điên khôi phục tỉnh táo... Ninh Dạ đột nhiên cảm thấy mình lại khôi phục một chút liên hệ với bản thể.

Khu vực tam tinh.

Thiên Tằm vẫn đang tiến tới tinh giới tối tăm kia.

Càng tiếp cận thì liên hệ giữa Ninh Dạ và phân thân càng yếu.

Nhưng khác với phân thân, bản thể là Nhân Hoàng, tu vi cao cường, vì vậy cảm nhận được nhiều hơn.

Liên hệ không ngừng suy yếu cho tới cắt đứt, cảnh tượng trước mắt Ninh Dạ cũng từ từ rõ ràng.

Cuối cùng y cũng nhìn thấy.

Thấy diện mạo thật sự của khu vực tối tăm này.

Nói đúng hơn, không phải thấy bằng mắt thường mà là thần thức cảm giác được, lại như tâm nhãn bao phủ lên thế giới, cảm thụ sự tồn tại của nó, cảm thụ sự khổng lồ của nó, cảm thụ uy thế hùng hồn không gì sánh được.

“Trời ơi!” Ninh Dạ kinh ngạc lẩm bẩm.

Kể từ khi trở thành Nhân Hoàng tới giờ, y chưa từng kinh ngạc tới vậy.

“Sao vậy? Tướng công?” Ba người Trì Vãn Ngưng đồng thời hỏi.

Ninh Dạ không trả lời, chỉ cười phá lên: “Đúng là khó mà tưởng tượng... Thiên đạo che chở, lần này được cho lợi lộc lớn rồi.”

Nói xong y giơ tay, phóng thích một quầng sáng.