← Quay lại trang sách

Chương 1360 Thử thách của thiên đạo 1

Nơi tăm tối này thôn tính tất cả ánh sáng, nhưng ngay khi Ninh Dạ phóng ra quầng sáng, trong lòng mỗi người lại như rực sáng.

Cuối cùng bọn họ cũng “nhìn thấy”.

Không ngờ trước mặt bọn họ lại là một khối kim loại màu đen bốn cạnh vuông vức.

Khối kim loại này vắt ngang giữa không trung, cực kỳ khổng lồ, trông như một tinh giới nho nhỏ, nhưng trên mỗi mặt kim loại đều khắc chi chít phù văn.

Đó là thần khí ẩn chứa đại đạo vô biên, là sự hùng vĩ mênh mông mà đám tu sĩ Nhân Hoàng như Phượng Tiên Lung, Thiết Lang, Tử Lão đều khó mà lý giải nổi, là huyền bí của thiên đạo.

Thiết Lang run rẩy nói: “Đây không phải tinh giới, rốt cuộc đây là cái gì?”

Ninh Dạ trả lời: “Thần khí, hay nên nói là đạo khí, bảo vật kế thừa đại đạo.”

“Đạo khí? Đạo khí lớn như vậy, trên đó gánh vác bao nhiêu đạo tắc?” Đám người Phượng Tiên Lung đều chấn động.

Cực Đạo việt cũng coi là đạo khí, nhưng chỉ gánh vác Cực đạo, hơn nữa còn là phần dễ hiểu nhất.

Nhưng thứ trước mắt cả cấp bậc hay độ cao đều vượt xa tưởng tượng, chỉ tùy tiện hé lộ một góc thần bí thôi cũng vượt xa bảo vật như Cực Đạo việt.

Ngay cả Tử Lão cũng lắp bắp: “Cái này... chắc là... là... thiên địa tự nhiên... sinh thành hả?”

“Thiên địa tự nhiên sinh thành?” Ninh Dạ cười khẽ: “Cái này nhìn là biết do người làm, lấy đâu ra tự nhiên?”

Mọi người giật bắn mình.

Trì Vãn Ngưng nói: “Nhưng ai mới có thể chế tạo ra bảo vật cỡ này? Đừng nói là Niết Bàn Nhân Hoàng, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể làm được!”

Bọn họ cũng coi là từng tiếp xúc với Thánh Nhân, đám người Lang Gia Tử Cực đều có đạo khí, nhưng không có đạo khí nhà ai trâu bò tới mức tự thành một giới, ba ngôi sao xoay quanh.

Ninh Dạ nói: “Ta đâu có nói nó là của Thánh Nhân.”

Nói xong câu này, mọi người lại trợn mắt.

“Chúa Tể? Ngươi nói cái này là của Chúa Tể? Không được, thế chẳng phải chúng ta tự chui đầu vào lưới à?” Nghĩ tới thứ này do một Chúa Tể nào đó để lại, tất cả mọi người đều hoảng sợ.”

“Đừng lo lắng.” Ninh Dạ lại nói: “Vị Chúa Tể đó không ở đây.”

“Ý ngươi là hắn đi rồi? Để lại bảo vật cỡ này rồi bỏ đi?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không, ý ta là... hắn chết rồi.”

Trong hư không, mọi người quay sang nhìn nhau.

Không thể không há hốc mồm.

Từ khi đại viễn chinh tiên giới tới nay, bọn họ mới tiếp xúc với một Chúa Tể, đó là Chúa Tể Bàn Xà ở phản giới, ừm lần gặp trái tim vô danh cũng coi là vậy.

Nhưng chưa từng thấy Chúa Tể bản giới: hay nên nói may mà chưa gặp.

Không ngờ bây giờ có cơ hội gặp, lại là người chết.

Công Tôn Điệp lấy làm lạ: “Sao chàng biết?”

“Vì thần của hắn còn lưu lại tại đây, đạo tắc trên đạo khí này chính là thần của hắn biến thành.” Ninh Dạ trả lời.

Chứng đạo tại thần.

Chúa Tể chết rồi, còn thần bất diệt, đại đạo hiển hóa, tạo thành thần khí đạo tắc siêu cấp trước mắt.

Theo một ý nghĩa nào đó, đây đã có thể coi là bảo vật cấp bậc khai thiên ích địa.

Ninh Dạ biết, không phải vì y nhìn ra, mà vì thần niệm cấp bậc này mới có thể cắt đứt liên hệ giữa y và phân thân.

“Chúa Tể... chết rồi...” Mọi người ngạc nhiên thì thào.

“Sao lại như vậy được?” Phượng Tiên Lung nói: “Chúa Tể phải là điểm cuối cùng trên đường tu hành chứ? Chẳng lẽ không phải vạn năm bất diệt à?”

Cảnh giới thứ chín chỉ là mục tiêu, chưa một ai đạt tới, cảnh giới thứ tám chủ nhân đại đạo cũng là điểm cuối, đây là điều mọi người nhất trí.

Ngay cả Thánh Nhân cũng có thể sống vạn năm bất diệt, sao Chúa Tể lại chết được?

Không thể hiểu nổi.

Ninh Dạ lại nói: “Vạn năm bất diệt nhưng trăm vạn năm vẫn có thể bị diệt. Chúa Tể không phải vĩnh sinh, nếu tính rõ ra, chắc Chúa Tể cũng có thể chết theo nhiều cách. Ví dụ như thiên đạo bất dung, Chúa Tể chết; ví dụ trăm ngàn kỷ nguyên, tuổi thọ hao hết, Chúa Tể chết; ví dụ như một Chúa Tể gặp một Chúa Tể khác, kết quả chết; ví dụ như ma giới đại xâm nhập, Chúa Tể không địch lại, chết...”

Y liệt kê một lèo bảy tám trường hợp cái chết của Chúa Tể, trực tiếp đập tan vẻ huy hoàng vô địch của Chúa Tể, khiến mọi người không biết nói gì.

Không như mọi người, Ninh Dạ luôn giữ lòng tin chỉ cần thế giới còn chân lý, còn quy tắc, thế thì chắc chắn sẽ có sinh tử luân thường.

Một cá nhân cường đại cách mấy đi nữa cũng chỉ là tương đối, thứ vô địch vĩnh viễn chỉ có một.

Nếu Chúa Tể đã không phải điểm cuối, thế thì sao lại không thể chết?

Nói trắng ra, đây không phải vấn đề trí lực, đây chỉ là vấn đề về tâm thái mà thôi.

Nhưng vấn đề hiện tại không phải vì sao Chúa Tể lại chết mà là vì sao thiên đạo lại chỉ dẫn bọn họ tới đây.

Công Tôn Điệp hưng phấn nói: “Có phải chỉ cần chúng ta khống chế đạo khí này là có thể đánh bại Thất Dạ Tinh Quân?”