← Quay lại trang sách

Chương 1361 Thử thách của thiên đạo 2

Đám người Phượng Tiên Lung cười nói: “Đâu có đơn giản như vậy, thần khí đại đạo, đâu phải nói dùng là dùng.”

Không ngờ Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không, Điệp nhi nói không sai, chỉ cần nắm giữ thứ này, chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại được Thất Dạ Tinh Quân.”

Mọi người ngạc nhiên.

Tử Lão nói: “Nhưng sử dụng nó có dễ hay không?”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Khó thì không khó, dễ cũng chẳng dễ, con đường thành đạo, hiểu được, lĩnh ngộ được thì sẽ nắm giữ, nếu không hiểu, thế thì cả vạn năm cũng chưa chắc đã hữu dụng.”

Công Tôn Điệp thẳng tính: “Chàng cứ nói toạc ra mình cần bao lâu mới có thể nắm giữ nó đi?”

Ninh Dạ giơ một ngón tay.

Lâm Lang Thiên: “Một năm?”

Phượng Tiên Lung: “Mười năm?”

Thiết Lang: "Trăm năm?"

Tử Lão: "Một trăm ngày?"

Trì Vãn Ngưng: "Mười ngày?"

Công Tôn Điệp: "Một ngày?"

Quả nhiên người càng thân thiết thì càng tin tưởng.

Không ngờ người tin tưởng Ninh Dạ mù quáng nhất lại là Công Tôn Điệp, nhưng mọi người đều cười thầm trong lòng.

Thần vật như vậy, mất trăm năm để khống chế được cũng là cực kỳ trâu bò rồi.

Không ngờ Ninh Dạ lại đáp: “Một hơi thở là được.”

“Hả?” Mọi người choáng váng.

Ngay cả Dung Thành cũng không nhịn được cau mày: “Chưởng giáo, chúng ta cũng tin tưởng ngươi, nhưng dẫu sao đây cũng là di sản của Chúa Tể.”

“Chúa Tể thì đã sao? Chết thì vẫn là chết, di sản của hắn đều đặt ở đó, những gì ta thấy đều lưu trong lòng. Thấy là sẽ ngộ, trong thời gian một hơi thở mà không ngộ được, thế thì có qua vạn năm cũng chưa chắc đã được.”

Công Tôn Điệp vỗ tay cười lớn: “Thế thì còn chờ gì nữa, lấy bảo vật này, đập lão già không chịu chết Thất Dạ đi.”

Ninh Dạ lại không hề động thủ.

Mọi người quay sang nhìn y, chỉ thấy gương mặt y không chút vui vẻ.

Công Tôn Điệp ý thức được điều gì đó, gương mặt đã xị xuống: “Còn ‘thế nhưng’ nữa hả? Chàng cứ nói ‘thế nhưng’ làm sao đi?”

Ninh Dạ cười nói: “Đúng là còn ‘thế nhưng’...”

Thiên Tằm vẫn đang tiếp cận khối kim loại khổng lồ kia, càng tới gần thì uy thế của nó càng hùng hồn.

Nhưng dường như Ninh Dạ đã có kế sách ứng phó, không thấy y có hành động gì, mọi người đã cảm thấy áp lực giảm sút, nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, biết Ninh Dạ đã hiểu được một phần huyền bí, nhưng không biết vì sao y không hề kiêu ngạo.

Công Tôn Điệp cầm tay y lắc lấy lắc để: “Ai da, chàng đừng giấu giấu giếm giếm nữa, cứ nói đi.”

Ninh Dạ không trả lời trực tiếp mà nói: “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn thấy nghi hoặc về một chuyện, giờ thì đã hiểu.”

Đáng tiếc nơi này không ai thích hợp làm vai phụ, không có tiếng tiếp lời nào.

Ninh Dạ tự nói tiếp: “Ta vẫn luôn nghĩ tới một vấn đề: Thất Dạ Tinh Quân tu theo đại đạo Tinh La Vạn Tượng, cũng là thiên đạo, vì vậy theo lý mà nói, hắn cũng giống ta, là người thuận theo mệnh trời.”

Người tu thiên đạo, chắc chắn sẽ là thuận theo mệnh trời.

Ninh Dạ như vậy, Tử Cực cũng vậy, Thất Dạ Tinh Quân cũng không ngoại lệ.

Những người như vậy, thật ra ai cũng là con cưng của khí vận, chẳng qua ân sủng khác biệt mà thôi.

Nhưng chuyện Ninh Dạ thấy có vấn đề là đây.

Y nói: “Khi hai con cưng của khí vận gặp mặt, thường sẽ không tàn sát lẫn nhau, vì một khi giết đối phương ắt sẽ gặp thiên nộ, khí vận sa sút. Chính vì vậy lúc trước Tử Cực dùng đủ loại thủ đoạn đối phó ta, nhưng sẽ không tự thân ra tay giết ta. Không chỉ vì Lang Gia Thánh Tôn, quan trọng hơn là vì ta có đại khí vận trên người. Nhưng Thất Dạ Tinh Quân... các ngươi không cảm thấy hắn kỳ lạ à?”

Mọi người ngạc nhiên, cùng nghĩ ra: Đúng vậy, hình như Thất Dạ Tinh Quân không hề e ngại như vậy.

Thiết Lang nói: “Nhưng cũng có thể hắn chỉ muốn tóm lấy chúng ta, dù sao nhiều năm nay Thất Dạ chưa thật sự giao thủ với chúng ta, có lẽ hắn chỉ muốn giết những người khác, không muốn giết ngươi, hắn chỉ muốn lấy được bí mật của chúng ta.”

Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không, chắc chắn hắn sẽ giết ta. vì nếu hắn không giết ta, Vấn Thiên thuật của ta sẽ không phát huy tác dụng.”

Thất Dạ Tinh Quân quá mạnh, Ninh Dạ dùng Vấn Thiên thuật mà chỉ nhận biết được một phần, nếu Thất Dạ không có sát ý, Vấn Thiên thuật của y chưa chắc đã suy tính được.

Chính vì vậy, Ninh Dạ cực kỳ khẳng định ý đồ của Thất Dạ.

Ninh Dạ lại nói: “Hắn không để ý tới khí vận.”

Mọi người giật mình: “Ý ngươi là...”

Ninh Dạ gật đầu: “Tuy hắn tu theo thiên đạo nhưng không phải khí vận chi tử.”

Công Tôn Điệp cuống lên: “Này, thế thì sao? Tức là càng phiền toái à? Bây giờ chúng ta nên làm thế nào để sử dụng đạo khí này đối phó với Thất Dạ?”

Ninh Dạ thở dài: “Ta xác nhận được điều đó, chủ yếu là nhờ vào đạo khí này.”

Nhìn thần vật xoay chuyển mang theo huyền diệu vô tận trước mắt, Ninh Dạ nói: “Chúa Tể đã Chúa Tể này cũng không phải khí vận chi tử. Ta cảm thụ được đạo tắc Phản giới trên đạo khí này.”