← Quay lại trang sách

Chương 1362 Một con đường sống 1

Mọi người kinh hãi: “Ý ngươi là...”

Ninh Dạ gật đầu: “Ta có thể dễ dàng khống chế nó, nhưng nếu ta dùng nó mang ý nghĩa bỏ đạo nhập ma, từ bỏ con đường vốn có, ắt sẽ bị thiên đạo bài xích.”

Y ngửa đầu nhìn lên trời: “Thiên đạo chỉ cho ta tới đây, không phải cho ta sinh cơ, mà là cho ta một bài thử thách!”

Ninh Dạ từng lấy làm lạ.

Thuận theo thiên mệnh, làm theo ý trời, vốn là đại đạo.

Đại đạo mênh mông như vậy, đáng lẽ phải được vô số tu sĩ tôn sùng, coi là tiêu chuẩn hành sự cao nhất, vì sao lại có từng vị đại năng lựa chọn theo hướng nghịch thiên?

Vì nghịch thiên mà nghịch thiên?

Linh ta linh tinh.

Nghe thì trâu bò đấy, nhưng nghe càng trâu bò, người làm theo càng dễ đâm đầu vào chỗ chết.

Trên đời này có không ít người đâm đầu vào chỗ chết, nhưng thường không đi tới điểm cuối cùng.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã hiểu.

Có lúc không phải tu sĩ muốn nghịch thiên, mà con mẹ nó làm quái gì có lựa chọn.

Ví dụ như hiện tại.

Một thần khí đại đạo cấp bậc Chúa Tể bày ra trước mắt, chỉ trong chớp mắt, Ninh Dạ có thể khống chế nó, sử dụng nó đánh bại Thất Dạ Tinh Quân.

Nhưng hậu quả khi làm vậy là ma đạo nhập thể, từ nay trở đi lại thành kẻ đi trái mệnh trời.

Có lẽ vị đại lão Thánh Nhân ở Trường Thanh giới năm xưa cũng từng gặp thử thách tương tự? Không khéo Thất Dạ Tinh Quân cũng vậy.

Thậm chí Tử Cực, ngẫm lại chuyện Bàn Xà và Ác Sát Ma Tổ đã làm với hắn...

Kết hợp mọi chuyện lại, làm sao Ninh Dạ lạ không hiểu?

Muốn thành thiên đạo thì phải trải qua thử thách.

Đây là lựa chọn giữa sinh và tử, là khác biệt giữa khẩu hiệu và hành động.

Thứ thiên đạo cần, không phải hô to khẩu hiệu mà phải có cả hành động và trung thành tới chết.

Mẹ nó, chẳng trách Chính giới mà liên tục xuất hiện tu sĩ phản diện.

Ngươi chơi như vậy khác nào ép người ta vào chỗ chết.

Bây giờ những người khác cũng hiểu.

Phượng Tiên Lung chậm rãi nói: “Tức là... chúng ta bị thiên đạo chơi cho một vố rồi?”

Ninh Dạ cười khổ: “Có thể hiểu như vậy, nhưng ta muốn hiểu là: Đây là con đường buộc phải đi qua. Đạo tức là quy tắc, cũng là đường! Chọn đường rồi thì phải tiếp tục đi, nếu dễ dàng từ bỏ thì có tư cách gì đạt được đại đạo?”

“Nhưng Chúa Tể đã chết này vẫn trở thành Chúa Tể mà?” Công Tôn Điệp lẩm bẩm.

Nghe giọng điệu là biết, cô nàng này chẳng quan tâm tới chuyện ‘theo ý trời” hay không. Cầm bảo bối, giết ngược lại Thất Dạ, trút căm hờn một phen, cuộc sống sau này thì sau này nghĩ.

Ninh Dạ cười nói: “Có lẽ đây chính là cái giá để hắn trở thành Chúa Tể. Lựa chọn chưa chắc đã là sống hay chết, cũng có thể là thăng tiến và phản bội.”

Năm xưa Nhân Hoàng tới Trường Thanh giới muốn trở thành Chúa Tể nên chọn con đường đi ngược ý trời, đáng tiếc thực lực không mạnh mà nghịch thiên tới mức độ rất cao, dã tâm lớn hơn thực lực, vì vậy kết cục cực kỳ thê thảm.

Còn Chúa Tể trước mắt có lẽ đã lựa chọn giữa “từ Thánh Nhân thăng cấp lên Chúa Tể” và “thuận theo mệnh trời”.

Cuối cùng hắn chọn trở thành Chúa Tể, nhưng từ đó trở đi trì trệ không tiến bộ, cuối cùng không biết vì nguyên nhân nào mà vẫn lạc.

Tuy không biết lai lịch của hắn, không biết quá khứ của hắn, nhưng cứ nhìn đạo tắc trên bảo vật này, nhìn phù văn chi chít trên đó, Ninh Dạ bỗng có một cảm giác.

Dường như y chứng kiến một quãng lịch sử.

Đó là một người trẻ tuổi tài hoa xuất chúng, tu hành không ngừng, phi thăng, trở thành Thánh Nhân, nhưng không cách nào thăng tiến thêm, cuối cùng chọn cách mượn lực lượng ma giới một bước lên trời, trở thành Chúa Tể.

Sau đó, hắn cố gắng gột rửa dấu ấn của ma đàn, nhưng có làm thế nào cũng không được, khí vận không hề quay lại. Lại sau nữa, trì trệ không tiến bộ, vì vậy hắn không ngừng nỗ lực, tìm kiếm khắp nơi, nhưng kết cục lại là tiếp tục trầm luân, cuối cùng vẫn lạc.

Trên khối kim loại, từng hào quang phù văn dùng phương thức đặc thù viết lại lịch sử, khó mà nói bằng lời, chỉ có thể cảm thụ.

Ninh Dạ chứng kiến một vị đại năng tung hoành trong hư không, khí khái hùng hồn, cũng thấy hắn trải qua cô độc và bất lực vô tận, thấy hắn phẫn nộ khi bị vứt bỏ, thấy hắn giãy dụa và không ngừng trầm luân...

Mãi tới thời khắc cuối cùng, hắn thấy hắc ám vô biên dâng tới nơi này.

Chúa Tể diệt vong.

Không phải hắn chết già, mà là chết khi cố gắng đánh cược tất cả, hắn định bộc phát chính mình, đặt cược một con đường đi tiếp.

Nhưng con đường thiên lộ không mở lại cho hắn.

Thế là hắn tử vong trong đợt bộc phát đó.

Hắn tự chết vào tay mình.

Thậm chí Ninh Dạ còn loáng thoáng cảm nhận được nỗi đau đớn và giãy dụa của một vị đại năng, đó là một cảnh tượng mênh mông hùng vĩ cỡ nào, sừng sững trong hư không, mênh mông nhu tinh giới, nơi nào thần uy chạm tới, thì vạn vận tiêu trừ.