Chương 1364 Mục đích của Bàn Xà 1
Cực kỳ khủng khiếp!
Tử Lão nhìn chằm chằm vào nơi đó, sắc mặt âm trầm.
Phượng Tiên Lung cũng cảm giác được có gì đó không đúng, trầm giọng nói: “Tử Lão, trong số chúng ta thì thần thức của ngươi mạnh nhất, ngươi cảm giác được cái gì?”
“Ma!” Tử Lão trả lời.
“Khe hở Ma Vực?” Nghe vậy không hiểu sao mọi người lại thấy nhẹ nhõm.
Dù sao đối đầu với ma giới đã lâu, mọi người không còn e ngại khe hở Ma Vực.
Nhưng Tử Lão lắc đầu: “Xem ra chúng ta thắng quá nhiều, thắng quá lâu nên dần dần quên mất bản chất của ma. Đó đúng là khe hở Ma Vực, nhưng không phải khe hở đơn giản như các ngươi tưởng tượng.”
Hắn nhìn xung quanh một hồi rồi nói: “Nơi này do đám đại ma Tử Diệp bố trí tỉ mỉ, e là cấp độ sâu tới mức như Ác Sát Ma Tổ, thậm chí có thể...”
Hắn không nói tiếp nhưng trong lòng mọi người bỗng nhiên phát lạnh.
Chúa Tể Bàn Xà!
Chẳng lẽ là tên ấy?
Tử Lão nói không sai, bọn họ thắng quá nhiều nên đã bắt đầu coi thường ma vật.
Nhưng tình huống trước mắt rõ ràng không phải khe hở Ma Vực bình thường, tất cả những gì lúc trước, có thể là để chuẩn bị cho thứ này.
Đổ một lượng lớn Tinh Sa vào đây, nếu nói chỉ để làm ra một số ma vật nho nhỏ, thế thì không còn gì để nói.
“Bây giờ Ninh thượng tiên đang ở đâu?” Dung Thành hỏi.
Tử Lão lắc đầu: “Ta thử rồi nhưng không liên hệ được Ninh thượng tiên. Nhưng dẫu sao chúng ta cũng là người từng tung hoành trong Trường Thanh giới, từ bao giờ mà chuyện gì cũng phải nghe sai phái?”
Nghe hắn nói vậy, mọi người thầm rùng mình.
Đúng vậy, bắt đầu từ khi nào mà bọn họ trở nên dựa dẫm vào quyết định của Ninh Dạ?
Thời khắc này mọi người nhìn nhau, Phượng Tiên Lung nói: “Nếu vậy, không cần chờ Ninh thượng tiên nữa. Chúng ta tự ngăn chặn khe hở!”
“Làm sao ngăn chặn?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Câu này khiến Phượng Tiên Lung cũng đau đầu.
Làm sao ta biết chứ?
Nhưng xưa nay tu tiên giả gặp chuyện, luôn có phương pháp rất đơn giản.
Thiết Lang đã cười khà khà nói: “Nghĩ nhiều làm gì, giết rồi tính!”
Mọi người cùng cười ha hả: “Đúng! Sao phải nghĩ nhiều, giết rồi tính!”
Sau đó không hề chần chừ, đám người đồng thời lao về phía khu vực chính giữa cực kỳ khủng khiếp kia.
Thực tế không chỉ bọn họ, ngay các tu sĩ khác cũng ý thức được nơi đó có vấn đề, lòng tham bị nỗi sợ áp đảo, thời khắc này dồn dập lao về phía khung vực trung ương.
Trên bầu trời xa xăm, nhìn tu sĩ từ bốn phương tám hướng lao về phía trung tâm, gã đầu sư tử mỉm cười: “Một lũ ngu ngốc, tưởng như vậy có thể ngăn cản đại kế của chủ nhân chúng ta chắc?”
Tử Diệp vẫn cau mày.
Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, tất cả đều trong kế hoạch, cũng chính vì thế, hắn càng lúc càng bất an.
Ninh Dạ đâu?
Vì sao đến bây giờ y còn không ra tay ngăn cản những thứ này, chẳng lẽ y vẫn không nhìn ra ở đây có vấn đề à?
Có phải y cũng âm thầm bố trí cái gì không?
Chỉ có thể nói là, người càng thông minh thì càng nghĩ nhiều.
Giờ phút này Tử Diệp đang bị suy đoán trong lòng dày vò, vừa sợ Ninh Dạ động thủ, vừa sợ Ninh Dạ không động thủ.
Đúng lúc này, một làn khói đen lẳng lặng xuất hiện.
Chính là Hắc Viêm Ma Thần.
“Hắc Viêm? Ngươi tới đây làm gì?” Tử Diệp thấy Hắc Viêm, tức giận nói.
Hắc Viêm cười khà khà nói: “Ngươi tưởng ta muốn đến chắc, là Ninh Dạ bảo ta tới.”
“Cái gì?” Tử Diệp trong lòng cả kinh: “Hắn bảo ngươi tới làm gì?”
Hắc Viêm nói: “Hắn hy vọng có thể bàn luận với ngươi một chút.”
“Bàn luận? Bàn chuyện gì?”
“Cái đó ngươi phải hỏi hắn.”
Tử Diệp trầm tư trong chốc lát, nói: “Được, bàn luận thì bàn luận.”
Nói xong khởi động trận pháp, chân trời xuất hiện một ánh rạng đông.
Trên mặt đất, trong bí cảnh, Ninh Dạ thấy ánh rạng đông nơi chân trời, trong lòng đã hiểu.
Y cười khẽ nói: “Ta tới bàn luận với Tử Diệp, các nàng tới giúp bọn Tử Lão đi, chắc bây giờ bọn họ đang tấn công khe hở, nhớ lời dặn của ta.”
“Vâng.” Ba người Trì Vãn Ngưng đồng thời bay tới chỗ khe hở sắp xuất hiện.
Ninh Dạ bay lên bầu trời, vạch mở tầng mây, khoảnh khắc sau đã xuất hiện bên cạnh Tử Diệp.
Nhìn Tử Diệp và đầu sư tử, Ninh Dạ mỉm cười nói: “Chỉ có hai người các ngươi thôi à?”
Tử Diệp lạnh lùng nhìn Ninh Dạ: “Có chuyện gì thì ngươi nói thẳng đi.”
Ninh Dạ gật đầu: “Được, nếu thế ta cũng sảng khoái một chút. Ta muốn biết các ngươi bố trí như vậy, rốt cuộc có âm mưu gì?”
Tử Diệp cười lạnh: “Ngươi tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết ư?”
Ninh Dạ cười nói:” Ngươi không nói cũng không sao. Xưa nay mong muốn của ma giới vốn không phức tạp, nói đi nói lại vẫn chỉ là mục đích xâm nhập mà thôi, chẳng qua là mức độ xâm nhập đến đâu mà thôi. Với thân phận địa vị trước đây của các ngươi, âm mưu này cùng lắm chỉ là Bàn Xà tự mình xâm nhập mà thôi.”