Chương 1371 Đối đầu với Thánh Tôn 3
Đạo của Thất Dạ Tinh Quân là điển hình cho chiến đấu kéo dài trong hư không, càng lâu càng có lợi cho hắn.
Công Tôn Điệp tức giận nói: “Nhưng cho dù là thế hắn cũng có thể mài chết chúng ta.”
“Đừng lo lắng. Thời gian đứng về phía chúng ta, chỉ cần lúc đầu hắn không giết chết chúng ta, sau này muốn đánh chết chúng ta sẽ càng lúc càng khó.” Ninh Dạ lại cực kỳ tự tin.
Vốn dĩ Ninh Dạ lo lắng nhất là tên này nắm giữ một loại thần thông uy lực thông thiên triệt địa nào đó, vừa ra tay là phá hủy cả thiên địa, đập tan bọn họ, thế thì sau này có nghĩ ra cách gì đi nữa cũng vô dụng. Bây giờ nhìn lại, hóa ra hắn am hiểu chiến đấu lâu dài, ngược lại không giỏi về bộc phát, thế thì sao phải sợ.
Buông được một tảng đá lớn trong lòng, Ninh Dạ lại mỉm cười.
Y nói luôn: “Đấu với hắn, hiếm khi có cơ hội giao thủ với Thánh Tôn, cũng coi là đợt rèn luyện hiếm thấy đối với mọi người. Sau trận chiến này tất cả đều được lợi!”
Thiết Lang khổ sở nói: “Lão quỷ này pháp nhãn không tệ, nhìn nhận rất chính xác. Với tình huống hiện tại, chúng ta chỉ chống cự được tối đa ba mươi ngày, ba mươi ngày sau thì sao?”
“Trong thời gian đó ta sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ một phần đại đạo của Chúa Tể, xem xem có thể phá vỡ hạn chế của hắn không.” Ninh Dạ nói.
“Nếu không thể thi sao?” Phượng Tiên Lung thong thả hỏi.
Quá trình tách phân chuột phức tạp mà dài dẵng, ba mươi ngày có hiệu quả gì không, cũng khó mà nói.
Ninh Dạ mỉm cười: “Đừng lo lắng, ta vẫn có cách.”
Cách?
Tức là vẫn phải dựa vào âm mưu quỷ kế?
Mọi người cũng hiểu tính Ninh Dạ.
Nhưng tình huống trước mắt, mọi người không hiểu y còn nghĩ được âm mưu quỷ kế gì giải quyết được vấn đề này.
Phải biết đây là Thiên Đạo Sát Cục!
Thiên Đạo Sát Cục, đâu dễ phá hủy.
Lời nói của Ninh Dạ không những không động viên mọi người, chỉ khiến bọn họ cho là Ninh Dạ xác nhận trong ba mươi ngày y không giải quyết được vấn đề, vì vậy lúc này trong lòng ai nấy đều tuyệt vọng.
Thời gian tiếp theo tiến vào một trận đại chiến dày vò từ đầu đến cuối.
Thất Dạ Tinh Quân lấy một đấu trăm vạn, tiên pháp như sóng, thần thông như thủy triều, nhật nguyệt giao hòa, pháp lực tuôn ra như không cần tiền.
Đối mặt với công kích như vậy, các tu sĩ Thiên Tằm muốn liên thủ cũng không được, chỉ có thể ra sức chống cự.
Để kéo dài thời gian, khôi phục pháp lực, bọn họ cũng nghĩ đủ mọi cách.
Nhưng trước mặt Thất Dạ Tinh Quân, tất cả mọi cách thức đều thành vô dụng, Tri Vi giới như biến thành một tinh giới không có linh khí, bất luận ngươi cố gắng thế nào cũng không thể thu được một chút tiên lực, không thể hồi phục.
Pháp lực không ngừng tiêu hao, không hồi phục được chút nào, tất cả các tu sĩ như nồi nước bị đun sôi, kêu sùng sục, pháp lực từ từ biến mất, mãi tới khi khô cạn.
Thời gian ba mươi ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong ba mươi ngày này, khu vực tam tinh lóe lên đủ mọi màu sắc, sóng ánh sáng lúc lóe lúc tắt, như ánh sao nhấp nháy, tâm trạng của các tu sĩ thì càng lúc càng chán nản.
Tu sĩ tu vi thấp hao sạch pháp lực sớm nhất, không thể chống cự nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn giao chiến tiên pháp trên bầu trời.
Đầu tiên là Hoa Luân, sau đó là Vạn Pháp, Vô Cấu, từng đợt tu sĩ hao sạch pháp lực, cuối cùng chỉ còn đám đại năng Nhân Hoàng có thể xuất thủ.
Còn Ninh Dạ: Từ đầu đến cuối y không hề ra tay mà chỉ nghiên cứu đại đạo của Chúa Tể.
Nhưng số lượng tu sĩ xuất thủ giảm sút, khiến các đại năng Nhân Hoàng tiêu hao nặng nề hơn, về sau lực lượng càng lúc càng không đủ.
Cho dù như vậy, các tu sĩ Thiên Tằm vẫn không tan vỡ.
Bọn họ vẫn giữ lòng tin với Ninh Dạ, lòng tin này khiến bọn họ kiên trì, cắn răng chống đỡ, không ngờ lại như kỳ tích sống quá ba mươi ngày, kéo dài tới bốn mươi hai ngày ròng rã.
Tới ngày thứ bốn mươi hai, Thiết Lang và Phượng Tiên Lung dốc toàn lực đánh ra một đòn rồi nói: “Ninh thượng tiên, ta đã kiệt sức, giờ dầu cạn đèn tắt, đã không còn sức đánh trả.”
“Ừ.” Ninh Dạ vẫn nhìn khối kim loại, Thiên Đạo xích xoay chuyển trên đầu, tùy ý đáp: “Các ngươi làm không tệ, vượt ngoài dự liệu của ta, chắc cũng vượt ngoài dự liệu của lão quỷ Thất Dạ.”
Nói xong phất tay một cái, một luồng tiên lực hùng hồn ập tới, lại hóa giải một đòn của Thất Dạ Tinh Quân.
Thất Dạ Tinh Quân ở phía xa cười ha hả nói: “Ninh Dạ, cuối cùng ngươi cũng tự ra tay rồi? Không tệ không tệ, có thể chống cự bản tôn bốn mươi hai ngày, đúng là bản tôn tính sai rồi. Nhưng tới nước này rồi thì ngươi còn cách gì? Ngươi không nghĩ mình ngươi có thể đối phó được với bản tôn đấy chứ?”
Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên mình ta không thể đối phó được với ngươi. Nhưng nếu vậy, sao ngươi không bỏ thêm chút sức đi?”