Chương 1377 Trảm thần 1
Nhận được tin tức, mdo thầm kinh hãi: “Lão tam gặp nguy? Không ổn rồi!”
Ma Đồ không hề do dự, đứng dậy bay đi.
Vừa bay lên không trung đã thấy hai người đứng phía xa.
Ánh mắt Ma Đồ co lại: “Ninh Dạ, ngươi đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là tới lấy mạng ngươi, còn báo cáo lên bên trên. Không cần nghĩ, lão tam nhà các ngươi đã chết rồi.” Ninh Dạ ung dung nói: “Giết ngươi nữa là coi như nhiệm vụ hoàn thành.”
Cái gì?
Ma Đồ kinh hãi: “Không thể nào, Tử Diệp đã nói lần này ngươi sẽ hợp tác với chúng ta.
“Hắn nói là hợp tác với hắn, không phải với các ngươi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
Nghe y nói vậy, Ma Đồ thầm chấn động.
Trong thời gian đó hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở bí cảnh, Ninh Dạ và Tử Diệp đã bí mật bàn bạc.
Bàn bạc ra sao, xưa nay Tử Diệp không nói cho hắn.
Nhưng thời khắc này, cuối cùng hắn đã hiểu.
Giọng điệu trở nên nghiêm nghị, Ma Đồ nói: “Tử Diệp bán đứng chúng ta rồi à?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Hy sinh như vậy là tất yếu, nói thật ra giữ các ngươi không chỉ vô dụng ngược lại còn có thể làm hỏng chuyện. Ta diệt trừ ngươi, đối với hắn hay đối với ta đều là chuyện tốt.”
Nói xong y lùi lại phía sau, thân hình Giang Tiểu Phàm xuất hiện.
Ninh Dạ cất cao giọng nói: “Tiểu Phàm, hắn là các ngươi.”
“Xin sư phụ yên tâm!” Giang Tiểu Phàm hô khẽ một tiếng.
Sau tiếng quát này, Ma Đồ đột nhiên cảm thấy tâm thần xao động, ngay khoảnh khắc sau cảnh tượng trước mắt đã biến đổi, hóa thành ảnh cảnh vô biên, còn thân hình Giang Tiểu Phàm sừng sững phía xa như thiên thần.
Không, không phải ảo thuật!
Là... thức hải!
Tên này vừa đối mặt đã dùng thần thức đối đầu với mình, hắn điên rồi à?”
“Hống!!!” Ma Đồ gầm lên một tiếng thân thể cũng phóng đại, hóa thành ma thể tám tay, biến về nguyên hình Vực Ngoại Thiên Ma.
“Dám dùng thần thức giao đấu với ta, không sợ ma niệm công tâm à, ngươi chết chắc rồi!” Ma Đồ gầm thét, điều động ma niệm ập tới Giang Tiểu Phàm.
Giang Tiểu Phàm khẽ mỉm cười: “Sư phụ kỳ vọng rất lớn về ta, nếu ngay cả ngươi mà cũng không giải quyết được, còn nói gì tới sau này. Thiên Ma loạn tâm? Thế ngươi đến đây mà loạn!”
Một trận đại chiến nguyên thần cứ thế bộc phát!
Trên đỉnh mùi tiên khí mờ ảo, Tử Diệp đang tự tu hành, quanh người là áng mây lên lên xuống xuống, toát lên vẻ huyền diệu.
Thân là ma đầu, nhưng lý giải của hắn đối với tu hành chính đạo lại vượt xa người thường.
Nhưng thời khắc này đang tự tu hành, đột nhiên thân thể Tử Diệp run nhẹ.
Nhìn về phương xa, Tử Diệp thở dài một tiếng: “Cuối cùng lại phải vẫn lạc ư? Xin lỗi, lão đại, vì đại kế của Chúa Tể, đừng trách ta không để ý tình nghĩa huynh đệ.”
Nói xong trong mắt Tử Diệp có vài giọt lệ rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống đất, hóa thành tường gương mặt cười, phát ra tiếng cười khanh khách.
Tử Diệp lắc đầu, vung tay lên: “Đừng thể hiện chân tình.”
Mặt cười biến mất không còn tăm hơi.
Hư không vô hạn, khu vực tam tinh.
Thất Dạ Tinh Quân và Ninh Dạ đã tỷ thí cảm ngộ suốt bảy mươi năm.
Đúng như Ninh Dạ dự liệu, trong bảy mươi năm này, rõ ràng tốc độ lĩnh ngộ của Thất Dạ Tinh Quân nhanh hơn Ninh Dạ nhiều.
Hắn đã cảm ngộ được phần đạo tắc của thần binh đại đạo này, vì vậy không cần lo chuyện thuộc hạ của Ninh Dạ tập kích quấy nhiễu nữa, ngược lại hắn mới là người quấy nhiễu Ninh Dạ.
Chẳng qua Thất Dạ Tinh Quân cũng có nỗi lo riêng của mình.
Hắn biết cho dù Ninh Dạ có thua kém đến đâu đi nữa, y vẫn nắm lá bài tẩy mạnh nhất: Tức là lúc đánh không lại có thể đập bàn, trực tiếp trở mặt.
Lúc đó tất cả ưu thế sẽ mất sạch, Thất Dạ Tinh Quân cũng phải bỏ mạng.
Chính vì vậy Thất Dạ Tinh Quân không dám thể hiện quá nhiều.
Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất là giấu giếm tiến độ.
Lĩnh ngộ một thành đạo tắc thì phải giả bộ mới lĩnh ngộ được ba phần trăm, mãi tới thời khắc cuối cùng hoàn toàn nắm giữ mới đột nhiên xuất thủ, cướp đoạt đạo binh, khiến đại cục đã định.
Chính vì vậy Thất Dạ Tinh Quân tập kích quấy nhiễu nhưng không dám làm quá mức, nhưng lại không thể không tập kích quấy nhiễu, hắn cũng sợ Ninh Dạ nhìn ra mình đang giả bộ.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới chuyện Ninh Dạ đoán được mình đang giả bộ, nhưng Ninh Dạ không thể đoán được mình giả bộ tới mức độ nào.
Nói toạc ra đây là một trận tỷ thí tâm tư, hai bên đều biết mục đích của nhau, khác biệt chỉ là độ chính xác.
Mà trong phương diện này, Thất Dạ Tinh Quân cực kỳ tự tin.
Khà khà, thằng nhóc thối, chắc ngươi không ngờ hả.
Thời gian bảy mươi năm mà bản tôn đã lĩnh ngộ được một phần mười, cứ theo đà này tối đa ngàn năm, bản tôn sẽ có thể khống chế hoàn toàn đạo binh này!
Mà hắn chỉ thể hiện có ba phần trăm.
Đây cũng là chuyện Thất Dạ Tinh Quân dày công tính toán.