← Quay lại trang sách

Chương 1382 Tử sĩ Niết Bàn 1

Tiếp đó Ninh Dạ không hề do dự, cùng Giang Tiểu Phàm liên thủ phát động năng lực Côn Lôn kính.

Trong vòng xoay không gian, Tuyền Cơ điện chậm rãi xuất hiện.

“Tốt lắm!” Ninh Dạ không khỏi hưng phấn.

Không chỉ vì Tuyên Cơ điện quay về tay mình mà quan trọng hơn là bao giờ y và bản thể ngoài liên kết ý thức còn có liên kết cấp độ càng sâu hơn.

Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không bao lâu nữa mình có thể trực tiếp dịch chuyển sang.

Đại Mang tự.

Nơi này là một ngôi miếu nho nhỏ ở Sơn Hải quận, Thiên Trung giới.

Chùa miếu không có danh tiếng gì, trụ trì cũng chỉ là một tu sĩ Vạn Pháp, ít có tín đồ, cuộc sống chủ yếu dựa vào vài mẫu đất khô cằn trên núi, tự cung tự cấp.

Trong miếu chỉ có ba hòa thượng.

Tiểu hòa thượng Tịnh Tuệ là nhỏ tuổi nhất.

Tuy nhỏ tuổi nhưng tâm tính cực kỳ bất hảo. Phật pháp không rèn dũa được tâm tính thiếu niên, ngày ngày không phải đào tổ chim thì bắt dế mèn, chơi tới mức quên cả trời đất.

Lão trụ trì Pháp Trí, thấy trong miếu ít người nên cũng mắt nhắm mắt mở.

Hôm nay đang lúc đọc kinh buổi sáng.

Trụ trì Pháp Trí đi tới, chỉ thấy một đồ đệ đang tụng kinh ở đó.

Hắn khẽ nhíu mày: “Tịnh Tâm, Tịnh Tuệ đâu?”

Hòa thượng Tinh Tâm đáp lời: “Khởi bẩm sư phụ, sư đệ vẫn đang ngủ.”

Lão hòa thượng khá bất mãn: “Không ngờ nó lại lười biếng tới mức này rồi? Đi, gọi tên đồ đệ hư hỏng ấy đến dây.”

“Vâng.” Tịnh Tâm hòa thượng đứng dậy định đi.

Nhưng mới đi được vài bước đã thấy TỊnh Tuệ chạy tới, vừa chạy vài bước đã nôn ra cả đống máu tươi.

Thấy cảnh này, Pháp Trí và Tịnh Tâm cùng chạy tới: “Tịnh Tuệ, con làm sao vậy?”

Đã thấy Tịnh Tuệ ngẩng đầu lên, hai mắt lóe sáng.

Hắn hạ giọng nói: “Không có gì, chẳng qua chưa thích ứng với thân thể yếu ớt này thôi.”

Cái gì?

Pháp Trí ngớ người, chỉ thấy tiểu hòa thượng cười gằn nói: “Nhưng cũng may còn có hai người các ngươi. Xin lỗi, chỉ có thể dùng máu thịt của các ngươi bù đắp một chút nhu cầu của ta.”

Nói xong há to miệng, không ngờ lại cắn về phía Pháp Trí.

Pháp Trí kinh hãi: “Tịnh Tuệ, ngươi...”

Sau đó cảm thấy nhát cắn này khiến tất cả pháp lực thoát ra theo máu tươi.

Không tốt!

“Hắn đã nhập ma!” Pháp Trí hét lớn.

Hòa thượng Tịnh Tâm hét lớn lao tới, không ngờ Tịnh Tuệ tiện tay ngoắc tay một cái, đâm thẳng vào ngực Tịnh Tâm.

Xoạt!

Móc trái tim của hắn ra.

Tịnh Tâm mới cảnh giới Hoa Luân, bị moi tim, chết ngay tại chỗ.

“Tịnh Tâm!” Pháp Tri đau xót không thôi, bất chấp tất cả: “Trấn Ma ấn!”

Ấn pháp trong tay huyễn hóa, đánh thẳng xuống đại đạoầu Tịnh Tuệ.

Tịnh Tuệ không buồn ngẩng đầu lên, tiện tay đỡ lấy, hút mạnh một cái, lại hấp thu toàn bộ máu tươi của hòa thượng Pháp Trí, thậm chí nguyên thần cũng bị hắn hút mất, chết ngay tại chỗ.

Ầm!

Thi thể Pháp Trí đổ xuống đất.

Tịnh Tuệ lau máu tươi trên khóe miệng: “Quá nhiều tạp chất, máu huyết quá vô dụng, vẫn là quá yếu. Không được, ta cần nhiều lực lượng hơn nữa!”

Trong lúc nói câu này, ánh mắt Tịnh Tuệ lóe lên vẻ hung ác.

Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phương xa: “Thương Lệnh Tuyệt, ngươi dám ép ta tới mức này, buộc ta phải dùng cả Nghịch Huyết Chuyển Sinh thuật. Chết tiệt!”

Nghịch Huyết Chuyển Sinh thuật là yêu pháp đặc thù mà hắn lấy được từ chỗ một yêu nhân, không hợp với đại đạo của bản thể hắn.

Nhưng bây giờ hắn chỉ có một luồng ý niệm bỏ trốn, lại không am hiểu thuật chuyển sinh, vì vậy không còn cách nào, đành phải lựa chọn con đường yêu tu này.

Nói cách khác, từ nay về sau mình không thể trở lại cảnh giới cũ.

Nghĩ tới đây, Thất Dạ càng phẫn nộ thù hận.

Ta bị ngươi phá hủy, nhưng Tử Cực cung cũng đừng hòng yên lành.

Con đường báo thù, bắt đầu từ nay!

Có Tuyên Cơ điện, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Bây giờ Ninh Dạ đã có tu vi Niết Bàn, trận chiến ở Nguyệt Hoa Hải Châu còn kiếm được vô số bảo vật.

Vì vậy chuyện y cần làm hiện tại là lặp lại lúc ở Trường Thanh giới, hơn nữa do là tu luyện lại nên hiệu suất còn cao hơn.

Từ đó trở đi, Ninh Dạ cùng đám người Trì Vãn Ngưng, Lâm Lang lại tiếp tục lịch trình khổ tu.

Đối với đám người Ninh Dạ thì còn thoải mái, đối với người như Công Tôn Điệp thì rõ là khổ sở.

Lúc trước mọi người phân thần chuyển sinh, vốn chỉ định sinh sống là chính, ai ngờ đang “sinh sống” lại phải quay sang tập trung tu luyện.

Hơn nữa tu luyện như vậy thật ra tới cuối cùng cũng không lợi mấy cho bản thể: Từ Nhân Hoàng tới Thánh Nhân, điều thế nhưng chốt là lĩnh ngộ đạo đồ, không liên quan mấy tới tu vi.

Vì vậy, cho dù cả phân thân và bản thể cùng tu thành Nhân Hoàng, hợp lại làm một, thực lực vẫn chỉ tăng cường có hạn, thậm chí không thể nhân cơ hội đó đạt tới Thánh Nhân, cho dù hai Nhân Hoàng đỉnh phong cũng vậy, mà cả trăm cũng vậy.