← Quay lại trang sách

Chương 1384 Đại nho 1

Tan xương nát thịt, nguyên thần tiêu tan.

Không còn chút cặn bã nào.

Thấy cảnh này, đám người Thịnh Đông Bình cũng choáng váng.

Có thế đã tự sát rồi?

Công Tôn Điệp tức giận tới mức mắng chửi: “Tinh La, ngươi thật kém cỏi, ngươi không biết khống chế bọn chúng à?”

Tinh La cũng rất ấm ức: “Đây không phải sở trường của ta.”

Tuy nó là Nhân Hoàng nhưng cũng giống Thiên Cơ, được Ninh Dạ đẩy lên, tuy nguyên thần mạnh mẽ hơn Thiên Cơ nhiều nhưng cảm ngộ đại đạo có thể xếp cuối trong cấp độ Nhân Hoàng, không khéo còn không bằng cao thủ trong cấp Niết Bàn.

Không có đạo cảnh gia trì, muốn khống chế tu sĩ Niết Bàn tự nổ, cũng là làm khó nó.

Cuối cùng Nguyệt Linh Tiên hiểu tình người, nói: “Thôi bỏ đi, chết thì chết, có phải chuyện gì ghê gớm đâu.”

Phượng Tiên Lung và Trì Vãn Ngưng lại nhíu mày.

Cho dù Thiên Trung giới là tinh giới cấp bảy, nhưng Niết Bàn đâu phải củ cải, nói tự nổ là tự nổ.

Đây là tử sĩ!

Tử sĩ cảnh giới Niết Bàn!

Bốn cô gái đồng thời nhìn sang Thịnh Đông Bình: “Rốt cuộc ngươi trêu chọc vào ai? Sao lại bị loại tử sĩ này truy sát?”

Thịnh Đông Bình cười khổ: “Nếu ta nói ta không trêu chọc bất cứ ai, các ngươi có tin không?”

Nếu là người khác nói câu này, chắc chắn bọn họ không tin.

Nhưng Tri Thư Tiên Tôn là người hiền lành tốt tính nổi tiếng trong tu sĩ Thiên Tằm, một lòng ban bố đại đạo, thi thư lễ nghĩa, nhân duyên cực tốt, có lẽ được tất cả các tu sĩ trong Thiên Tằm quý mến.

Một người như vậy mà bị đuổi giết, đúng là kỳ quái.

Công Tôn Điệp hưng phấn hẳn lên: “Có phải ngươi phát hiện bí mật gì lớn nên bị người ta giết người diệt khẩu?”

Thịnh Đông Bình cười khổ lắc đầu: “Nào có bí mật gì, ta chỉ thực hiện một nhiệm vụ sư môn mà thôi, không ngờ còn chưa kiếm được manh mối đã bị người ta đuổi giết. Ài, đúng là xui xẻo tới cùng cực.”

Ánh mắt bốn cô gái sáng bừng lên.

Trì Vãn Ngưng nói: “Thú vị, kể xem nào.”

Ninh Dạ bế quan, đã lâu lắm rồi không có chuyện gì lý thú.

Không khéo lật này có thể kiếm được chuyện gì hay hay ở chỗ Thịnh Đông Bình.

Sau khi Thịnh Đông Bình thuật lại lần mọi chuyện, cuối cùng bốn cô gái cũng hiểu.

Thật ra lần này Thịnh Đông Bình tới đây là để điều tra một vụ án đệ tử Chính Khí tông mất tích.

Thế lực của Chính Khí tông chủ yếu trong khu vực Hạo Châu, đệ tử trong tông đa phần hoạt động trong phạm vi châu phủ, đương nhiên cũng có không ít người ra ngoài du lịch.

Đệ tử du lịch gặp nạn cũng là bình thường, nhưng thường chỉ có mức độ thôi, đây coi như quy tắc ngầm, luật bất thành văn của Thiên Trung giới, coi như rèn luyện đệ tử, không qua được rèn luyện thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo.

Nhưng rèn luyện cũng có cực hạn, không cho phép có người chuyên săn giết đệ tử đại phái, đặc biệt là đệ tử quan trọng.

Lần này Thịnh Đông Bình tới đây là vì trong hai năm qua không hiểu sao đệ tử Chính Khí tông ra ngoài du lịch bỗng thiếu đi không ít.

Nếu nói trước đây hao tổn bình thường là năm phần trăm, giới hạn là mười phần trăm; thế thì trong hai năm qua, đệ tử Chính Khí tông ra ngoài du lịch tối thiểu có ba mươi phần trăm mất tích, trong số đó không thiếu một số đệ tử quan trọng rất có thiên phú.

Điều này đã vượt quá giới hạn của Chính Khí tông..

Vì vậy bọn họ phái một số người ra ngoài điều tra, trong đó bao gồm cả đệ tử chân truyền của chưởng giáo là Thịnh Đông Bình.

Thịnh Đông Bình là đệ tử ưu tú nhất trong nhiều năm gần đây của Chính Khí tông, trong cảnh giới Vô Cấu có thể xưng là vô địch trong cùng cấp độ, cho dù gặp phải Niết Bàn cũng thừa sức trốn thoát.

Nhưng không ngờ hắn mới lên đường chưa được bao lâu, còn chưa tra được điều gì đã bị đám người bí ẩn truy sát.

Hơn nữa không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, tất cả thủ đoạn cầu cứu của Thịnh Đông Bình đều vô hiệu, người của tông môn không nhận được tin tức, bất đắc dĩ đành phải sử dụng Đồng Đạo quang.

Quang là bản đạo của Ninh Dạ, mấy năm nay y cũng không nhàn rỗi, cũng đang ban bố Quang đạo, chẳng qua do cảnh giới hạn chế nên không mạnh mẽ thông dụng như Cửu Thánh mà thôi. Cuối cùng chính thủ đoạn này giúp Thịnh Đông Bình vượt qua hạn chế của đối phương, báo tin ra ngoài.

Thời khắc này nghe Thịnh Đông Bình nói xong, Công Tôn Điệp cười nói: “Tức là bản thân ngươi cũng không biết vì sao lại bị đuổi giết?”

Thịnh Đông Bình bất đắc dĩ nhún vai: “Ta nghĩ chắc cũng giống với những đệ tử bị mất tích lúc trước. Bây giờ nhìn lại, chắc có người chuyên ra tay nhắm vào Chính Khí tông ta.”

Phượng Tiên Lung hừ lạnh nói: “Đúng là to gan. Ngươi là đệ tử chân truyền của chưởng giáo Chính Khí tông, mà bọn chúng cũng dám truy sát ngươi, bọn chúng không sợ chết à.”

Trì Vãn Ngưng chậm rãi nói: “Đúng là không sợ chết, bọn họ đều tự nổ.”