Chương 1385 Đại nho 2
Phượng Tiên Lung: “...”
Ngươi không cần nói chen vào như vậy chứ.
Cuối cùng Nguyệt Linh Tiên nói: “Dám ra tay với đệ tử chân truyền của Chính Khí tông, e là kẻ giật dây cũng không đơn giản. Thiên Trung giới có thể có thế lực như vậy, nhưng chỉ có lác đác vài môn phái thôi. Không phải một trong Cửu Đại Tiên Môn gây ra đấy chứ?”
Mọi người nhìn nhau cảm thấy rất có thể.
Công Tôn Điệp nói: “Cũng có thể là ma đầu.”
Đúng vậy!
Mọi người chợt nhớ ra, Tử Diệp cũng có thể ra tay.
Tuy thế lực của hắn không mạnh như Cửu Đại Tiên Môn, nhưng lá gan lại đủ to. Mà với thủ đoạn của hắn, muốn khống chế một số Niết Bàn làm tử sĩ cũng không phải không được.
Nhưng vấn đề là vì sao Tử Diệp lại làm vậy?
Chuyện này hoàn toàn không hợp với kế hoạch của hắn?
Tuy Ninh Dạ chưa từng nói cho các nàng biết kế hoạch của Tử Diệp là gì, nhưng vẫn để lộ một số chuyện. Căn cứ theo tin tức đã biết, giai đoạn hiện tại Tử Diệp nên ngủ đông, mãi tới tận thời khắc kế hoạch hoàn thiện.
Không lý nào lại thò đầu ra gây chuyện vào lúc này.
Mọi người đang nghi hoặc, chỉ thấy phía xa lại có hai người bay tới.
Là Phong Đông Lâm và Ma Âm Lão Tổ.
Lúc này thấy bọn họ, Phong Vân Liệt cười nói:” Ta còn tưởng là ai phát ra Đồng Đạo quang cầu viện, hóa ra là các ngươi. Sao nào? Gặp phải phiền toái gì à?”
Công Tôn Điệp là loại hiếu thắng, chỉ vào Thịnh Đông Bình nói: “Là hắn chứ không phải chúng ta. Hừ, chúng ta là nữ nhân của Ninh Dạ, thiên hạ này ai dám chọc vào chúng ta.”
Nếu để người của Nhật Diệu các nghe được câu này, chắc sẽ tức tới mức hộc máu. Đáng lẽ ngươi phải nói mình là thiên nữ của Nhật Diệu các, thiên hạ này ai dám trêu chọc chứ? Ninh Dạ thì tính là gì?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau chuyện Nguyệt Hoa Hải Châu, danh tiếng Ninh Dạ lên cao như mặt trời ban trưa, trong một số phương diện đúng là uy danh của Ninh Dạ còn hữu hiệu hơn cả Nhật Diệu các. Dù sao Nhật Diệu các có rất nhiều đệ tử, thê tử của Ninh Dạ thì chỉ có hạn.
Nghe nói như vậy, Ma Âm Lão Tổ cười nói: “Hóa ra là Đông Bình huynh đệ, chẳng trách. Gần đây Chính Khí tông các ngươi đúng là lắm phiền phức.”
Thịnh Đông Bình kinh ngạc: “Ma Âm ngươi cũng biết à?”
Phong Đông Lâm ừ một tiếng: “Chuyện đệ tử Chính Khí tông không ngừng mất tích không phải bí mật gì lớn. Mấy ngày trước Dương huynh cũng nói với ta về chuyện này.”
Dương huynh chính là Dương Cực Phong, hắn cũng là đệ tử chân truyền của Chính Khí tông, chẳng qua không phải đệ tử chưởng giáo, không đi theo con đường Hạo Nhiên Chính Khí mà chính khí chỉ là phụ, luyện thể là chính.
Để tránh bị nghi ngờ, ngoài sáng thì hắn và Thịnh Đông Bình còn không hợp nhau.
Vì vậy trong tình huống bình thường, hai người thường không phối hợp hành động.
Thịnh Đông Bình cười khổ: “Không biết Chính Khí tông đắc tội với ai mà gây ra phiền phức như vậy, hại ta suýt mất mạng.”
Lúc trước kẻ truy sát hắn không hề khách khí, cũng may cảm ngộ đạo cảnh của hắn không phải loại thường, tu thành Cửu Tự Chân Ngôn quyết nên mới có thể thoát thân trong gang tấc.
Ma Âm Lão Tổ đã nói: “Chuyện này khá kỳ quái, xem ra Thịnh huynh vẫn chưa biết rồi?”
“Biết cái gì?” Thịnh Đông Bình không hiểu.
Ma Âm Lão Tổ cười nói:” Không chỉ có đệ tử Chính Khí tông các ngươi mất tích, còn có không ít đại nho ngươi từng ban bố đại đạo giáo hóa cũng gặp tai vạ.”
“Ngươi nói cái gì cơ?” Thịnh Đông Bình giật nảy mình.
Thịnh Đông Bình dùng sách ban bố đại đạo, vì vậy tập trung giáo hóa, truyền bá thi thư, giảng giải lễ nghi, từng hóa thân đi lại trong phàm trần, vì vậy cũng là đại nho nổi tiếng trong cõi phàm, danh hiệu là Vạn Tượng Tiên Sinh.
Ý là hắn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, nhân luân giáo hóa, không gì không biết.
Thậm chí Thịnh Đông Bình còn nhận hơn mười đệ tử phàm nhân, tuy không biết tiên pháp, thân thể phàm nhân, nhưng đọc đủ thứ thi thư, mỗi người đều là đại nho một vùng.
Chính vì vậy, hắn còn có danh hiệu Phàm Gian Văn Thánh.
Nếu đạo này có thể tiếp tục thực hiện, kéo tới toàn bộ Thiên Trung giới,, không khéo hắn có thể dùng văn thành thánh, trở thành Thánh Tôn.
Nhưng bản thân hắn cũng không ngờ, đệ tử trong cõi phàm cũng mình cũng bị kẻ khác bắt đi.
Thịnh Đông Bình tức giận tới mức khó tả: “Rốt cuộc là ai? Ai nhắm vào ta như vậy?”
Trì Vãn Ngưng cũng lấy làm lạ nói: “Chuyện này thú vị đấy. Ngươi chờ chút, ta hỏi Ninh Dạ.”
Cô đã dùng tâm linh liên lạc với Ninh Dạ.
Bây giờ Tuyền Cơ điện cũng không thể ngăn cản Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng liên lạc bằng tâm linh. Lúc này nhận được tin tức, y cũng thấy ngạc nhiên.
Bắt cóc đệ tử Chính Khí tông và đại nho cõi phàm?
Chẳng lẽ là Tử Diệp?
Y cũng nghĩ ngay tới Tử Diệp.
Nhưng lập tức lắc đầu.
Chuyện này không giống tác phong của Tử Diệp.