← Quay lại trang sách

Chương 1395 Đại chiến sắp nổ ra 2

Còn bây giờ đã qua trăm năm, e là bọn họ còn điều tra sang cả tung tích của đám người Thịnh Đông Bình.

Bây giờ lại với tay lên cao hơn...

“Sư phụ nếu làm vậy, một khi Chính Khí tông biết được, e là sẽ chuốc lấy phiền toái lớn.”

“Thế ngươi đừng để bọn chúng biết là được rồi!” Tử Cực Thánh Tôn cả giận nói.

Ha ha, ngươi nói nghe hay nhỉ.

Ngươi biết bắt sống một Nhân Hoàng khó khăn nhường nào không?

Nhưng Thương Lệnh Tuyệt cũng chẳng có cách nào, đành gật đầu nói: “Vâng! Nếu vậy...”

Thương Lệnh Tuyệt thầm hạ quyết tâm: “Đệ tử xin liều mình vì sư phụ!”

Một suy nghĩ của đại năng, kết cục dưới hạ giới là gà bay chó chạy.

Tử Cực Thánh Tôn không biết quyết định của mình gây ảnh hưởng ra sao, nhưng cho dù có biết, chắc cũng không để ý.

Đệ tử mà, chẳng phải lúc mấu chốt là dùng để hy sinh cho sư phụ à?

Từ đó trở đi, đệ tử Chính Khí tông coi như gặp xui xẻo.

Lai Vu Thượng Nhân, Hồng Hộc Tiên Tôn, Nguyệt Ảnh Tiên, Kim Vô Úy, Vân Trung Thánh, từng nhân vật lừng danh trong Chính Khí tông lần lượt mất tích, cũng khiến Chính Khí tông để ý tới. Trong lúc nhất thời, đệ tử Chính Khí tông ai nấy lo lắng, không dám tự tiện ra ngoài, nếu có ra ngoài cũng phải đi thành một nhóm.

Nhưng vô dụng.

Trong tình huống cố tình tính toán vô tình, bất luận cấp bậc của nhóm người có ra sao cũng không có kết cục tốt.

Nhưng dù sao Chính Khí tông cũng không phải kẻ ngốc.

Hai tháng sau, đại năng Nhân Hoàng Chính Khí tông là Kim Luân Tôn Giả bị tập kích, ba đại năng Nhân Hoàng liên thủ ra tay, nhưng Kim Luân Tôn Giả dựa vào thực lực cường đại mình trốn thoát.

Sau đó tuyên bố, kẻ ra tay là Lâm Lạc Phượng, Hồi Quang Tiên và Cổ Bất Kiếp của Tử Cực cung.

Tin tức vừa được công bố, Thiên Trung giới lập tức chấn động.

Tất cả mọi người đều không ngờ nổi, kẻ đánh lén bắt cóc đệ tử Chính Khí tông lại là Tử Cực cung.

Đương nhiên Thương Lệnh Tuyệt kiên quyết phủ nhận, công bố có kẻ giả mạo người trong môn phái mình, Tử Cực cung tuyệt đối không làm chuyện như vậy.

Nhưng Chính Khí tông đâu quan tâm tới lời giải thích này, chưởng giáo Mục Thiên Hồng tuyên bố trong vòng ba ngày phải giao tất cả đệ tử bị bắt cóc ra, nếu không sẽ đích thân tới cửa đòi người.

Tuyên Cơ điện.

Ninh Dạ nghe Phong Vân Liệt báo cáo, như đang suy tư: “Ngươi thấy chuyện này ra sao?”

Bây giờ Phong Vân Liệt đã là tùy tùng trung thành đáng tin cậy của Ninh Dạ, cũng hiểu khá rõ chuyện này, nói thẳng: “Lần này Tử Cực cung ra tay với cả Niết Bàn và Nhân Hoàng, hành động quá lớn, tám phần mười là sẽ khai chiến.”

“Vấn đề chính ở chỗ này.” Ninh Dạ lắc đầu: “Một khi hai phái này khai chiến, chắc chắn sẽ kinh động tới Hạo Nhiên Thánh Tôn. Nếu hắn ra tay, e là chuyện của Tử Cực không thể giấu giếm được.”

“Đúng vậy.” Phong Vân Liệt thở dài nói: “Một khi Hạo Nhiên Thánh Tôn nhúng tay vào, Tử Cực cũng chẳng có cách nào, e là phải nói rõ sự thật cho Hạo Nhiên Thánh Tôn. mà một khi nói rõ, không khéo chỉ có nước thuận thế cúi đầu, dứt khoát xin hắn ra tay trấn áp ma tính. Cứ như vậy, kế hoạch của chúng ta cũng khó mà hoàn thành.”

Đúng, Ninh Dạ không sợ Hạo Nhiên Thánh Tôn xuất thủ, chỉ sợ Hạo Nhiên Thánh Tôn giúp Tử Cực trấn áp ma tính, chuyện này rất bất lợi với kế hoạch của Ninh Dạ.

Cái gã Tử Cực chó chết, ngươi không biết nhẫn nhịn hay sao, không cần hoàn thành kế hoạch à, nóng lòng là ra tay với cả Niết Bàn với Nhân Hoàng là sao?

Thật ra chuyện này không thể trách Tử Cực, thực tế là do Bàn Xà: Ninh Dạ muốn kéo dài thời gian chứ hắn lại không muốn, nhưng hắn cũng không muốn trực tiếp trở mặt với Ninh Dạ, vì vậy động tay động chân khá nhiều trên người Ninh Tiện.

Ngày ngày Ninh Tiện loại bỏ ma tính giúp Tử Cực, nhưng bản thân hắn lại ngấm ngầm mang theo ma căn, vừa loại bỏ lại vừa gieo ma căn mới vào Tử Cực. Kết quả là tuy ma tính bị kiềm chế nhưng ma căn lại trưởng thành, cứ thế hỏi sao Tử Cực không hoảng sợ?

Ninh Dạ cũng biết có lẽ chuyện này liên quan tới Bàn Xà, nhưng cũng không thể trách người ta không phối hợp với mình.

Lúc này y nói: “Lão già Tử Cực hành động quá ngu ngốc, ta đoán chắc hắn cũng đang cuống lên rồi, căn bản không ngờ nổi làm lớn chuyện thì bất lợi cho chính hắn, có lẽ bây giờ hắn cũng đang hối hận.”

“Nhưng vấn đề là hối hận cũng muộn rồi.” Lâm Lang nói.

“Không, nếu hắn hối hận thì vẫn còn cơ hội.” Ninh Dạ vuốt cằm nói: “Chỉ cần tìm người gánh tội thay, chắc có thể hất hết tội lỗi đi.”

“Nhưng vấn đề là đại chiến sắp nổ ra rồi, cho dù tìm người gánh tội cũng không kịp.” Phong Vân Liệt lo lắng nói.

Hai đại phái đỉnh cấp mà khai chiến, chắc chắn sẽ là chuyện kinh thiên động địa, mà chuyện gánh tội lại phải dự trù từ trước, giờ mới làm, vội vội vàng vàng, chắc chắn sẽ sơ hở lỗ chỗ, không lừa được Chính Khí tông.