← Quay lại trang sách

Chương 1401 Tiên chiến 4

Trì Vãn Ngưng nói: “Phu quân, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn. Uy lực của Tử Đình Thiên Cức trận đang không ngừng gia tăng. Tuy bây giờ bọn Dung Thành vẫn có thể chống cự, nhưng một khi kéo dài, e là sớm muộn gì cũng không chịu nổi. Hay là bảo bọn Tử Lão ra tay đi?”

“Đừng vội, chỉ mới bắt đầu thôi.” Ninh Dạ rất bình tĩnh.

Đây là chiến tranh, không phải chiến đấu.

Mục Thiên Hồng là người chủ trì chiến trường này, nhưng chẳng lẽ Ninh Dạ không phải?

Đã là chiến tranh, thế thì phải có tư duy chiến tranh, trong mắt Ninh Dạ, tất cả tu sĩ như từng quân cờ trong sa bàn, tiên pháp thần thông là vũ khí, tu sĩ chính là binh sĩ.

Làm sao vận dụng thật tốt những binh sĩ này, tối đa hóa thành quả của mình, đây mới là điều Ninh Dạ cần suy nghĩ.

Không có tu sĩ Vô Cấu chi viện, đúng là Chính Khí tông có thể ổn định lại trận tuyến trên chiến trường chính diện, nhưng hiển nhiên điều này là vô nghĩa.

Mục Thiên Hồng ích kỷ, khiến bản thân phạm phải một sai lầm, đó là bọn Dung Thành mới là kỳ binh của hắn, còn cách hắn làm không phát huy được tác dụng của kỳ binh mà chỉ là mở thêm một chiến trường nhỏ.

Hơn nữa trận chiến này diễn ra ở Tử Cực cung, khiến cho uy lực của Tử Đình Thiên Cức trận càng dễ phát huy, vì vậy đây là sai lầm tầng tầng lớp lớp.

Nói toạc ra vẫn là kết cục của chuyện đã dùng người mà còn nghi ngờ.

Điều này khiến Ninh Dạ hiểu được đôi chút về tâm thái của Mục Thiên Hồng.

Đã không chịu tin người của ta, thế thì để người của ngươi chịu khổ thôi.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ mỉm cười: “Bảo Tiểu Diệp tăng cường uy lực công kích của Tử Đình Thiên Cức trận.”

Triệu Long Quang và Tân Tiểu Diệp là đệ tử chân truyền của Tử Cực cung, mãi tới bây giờ vẫn đang góp sức cho Tử Cực cung. Hơn nữa hai người thân phận cao quý, địa vị trong Tử Cực cung cũng cực cao, trong đó Tân Tiểu Diệp còn trở thành người quản lý trận pháp trung ương của Tử Cực cung.

Vì vậy theo tiếng ra lệnh của Ninh Dạ, Tân Tiểu Diệp trong Tử Cực cung đã hiểu.

Cô cao giọng hạ lệnh: “Giải trừ cấm chế tầng thứ nhất, phát động Vân Tiêu Cửu Trọng kiếp lôi, mục tiêu... chính giữa chủ trận của Chính Khí tông!”

Theo tiếng ra lệnh của Tân Tiểu Diệp, lôi vân nơi chân trời dày đặc, ánh sét vốn màu lam đã hóa thành màu đen kịt.

Ánh sét đen kịt như điện xà uốn lượn, chen chúc nhau đập xuống Chính Khí tông, tình hình trên chiến trường đột ngột thay đổi, sấm sét cuồng bạo với khí thế quét ngang tất cả, bễ nghễ khắp nơi!

Thấy sấm sét trên bầu trời đổi màu, Mục Thiên Hồng biết ngay là không ổn.

Tử Đình Thiên Cức trận có uy lực cường đại, trong tình huống không bị quấy nhiễu dốc toàn lực oanh kích nó có lực lượng ngang với cả trăm đại năng Niết Bàn đồng thời xuất thủ, thậm chí đây còn chưa phải uy lực mạnh mẽ nhất.

Nếu để mặc Tử Đình Thiên Cức trận phát tác, oanh kích không ngừng như vậy, Chính Khí tông cũng khó mà chống cự nổi.

Hắn cũng không phải kẻ ngu, biết mình phạm sai lầm, không nên để người công kích Tử Cực cung gánh chịu nhiều áp lực, cho nên lập tức sửa đổi, thu hồi bức tường Hạo Nhiên Chính Khí, đồng thời phóng thích một cái ấn tròn vàng kim.

Đại ấn vàng kim không ngừng xoay tròn trên không trung, phóng ra hàng vạn kim quang, bấy giờ mới ngăn chặn được một phần uy lực của Tử Đình Thiên Cức trận.

Nhưng những tu sĩ bao vây Dung Thành lại không rút lui ngay, hiển nhiên bọn họ cũng biết nếu để Dung Thành giết vào trận pháp bản phái sẽ gây ảnh hưởng tới trận pháp, vì vậy bất chấp tất cả tấn công đám người Dung Thành.

Thấy cảnh này, Mục Thiên Hồng không thể không tung ra một cái vân khánh.

Vân khánh kia phát ra tiếng vang động trời, âm thanh đường hoàng hùng hồn, vang vọng trong tai mọi người, cho dù bịt chặt tai vẫn có tiếng động phát ra trong lòng, trong lúc nhất thời tâm thần xao động, khó mà giữ được tâm rí.

Có kẻ tâm tính nông cạn còn nằm rạp xuống đất khóc lóc, liệt kê tội nghiệt bản thân đã gây ra.

Đây là Chính Khí khánh, có thể khiến người ta chìm vào sám hối vô tận, buồn đau khó tả, thậm chí còn có thể phản ngược lại chủ nhân, là một thần khí mê hoặc lòng người.

Nhưng ngay lúc Mục Thiên Hồng tung ra thứ này, bên phía Tử Cực cung cũng ném ra một bảo kính, tấm kính lấp lánh bảo quang, chiếu tới đâu là lòng người trong trẻo, không bị mê hoặc, là một loại bảo bối chuyên khắc chí thần khí mê hoặc lòng người như vậy.

Giai đoạn sau của chiến đấu là không ngừng đổ tài nguyên, thi triển bản lĩnh ẩn giấu của mình.

Chiến tranh tiếp tục, Mục Thiên Hồng và Thương Lệnh Tuyệt đều lấy ra từng món pháp bảo giữ nhà của mình, thi nhau đấu pháp.

Ninh Dạ ở phía sau thoải mái quan sát.

Tuy chí hướng của y là đại đạo, nhưng cục diện đồ sộ như vậy, y cũng thỏa sức cảm ngộ. Đặc biệt là một số bảo vật, năng lực khá huyền ảo, ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy muốn nghiên cứu.