Chương 1413 Liều mạng xuất chiêu 3
Một khi nơi này bị phá, uy lực của Tử Đình Thiên Cức trận lại suy giảm.
Hắn nên làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Tất cả là do mình quyết định, nhưng kết quả cuối cùng tất cả đều sai.
Hắn nhìn Tân Tiểu Diệp với vẻ cầu xin: “Sư muội, cứu ta!”
Giọng điệu hoảng hốt.
Tân Tiểu Diệp thở dài một tiếng, nhìn bọn Dung Thành lao băng băng trong trong tranh, nội tâm lại xuất hiện cảnh tượng trong Tử Cực cung mấy năm nay.
Tuy Kinh sư huynh này khiến cô căm ghét, nhưng dẫu sao trong cung cũng có vài người bằng hữu.
Khác với Thái Âm môn năm xưa, cô cũng không có thù hận gì với Tử Cực cung, vì vậy trong lòng không muốn Tử Cực cung quá xui xẻo, chẳng qua ai bảo bọn họ không có mắt, đi trêu vào Ninh Dạ?
Nhưng tình thế bây giờ đã tạm đủ, có lẽ nên ngừng tay.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ bây giờ chỉ còn một cách.”
“Cách gì?” Kinh sư huynh hỏi.
Tân Tiểu Diệp nói: “Lập tức báo cáo lên cho chưởng giáo, chúng ta không cách nào giải quyết được đám người lẻn vào trong cung. Bây giờ biện pháp duy nhất là bỏ qua bọn chúng, lập tức khởi động tất cả lực lượng công kích bên ngoài Tử Cực cung, tạm thời tăng cường trận pháp Tử Cực cung lên tầng thứ chín, sau đó dốc hết sức lực công kích Chính Khí tông. Chỉ cần đẩy lùi bọn chúng, những người còn lại sẽ thối lui.
Kinh sư huynh la hét: “Không được! Nếu làm vậy, chắc chắn Tử Cực cung ta sẽ thất thất thủ hoàn toàn, chưởng giáo trách cứ, ai mà gánh được? Hơn nữa bọn chúng cướp nhiều bảo vật như vậy, cho dù thế nào cũng phải giữ bọn chúng lại!”
Tân Tiểu Diệp sửng sốt nhìn hắn: “Thế thì ý ngươi là?”
“Nhất định phải giết sạch đám người này!” Kinh sư huynh gào thét; “Chúng ta sẽ thắng!”
Chậc...
Tân Tiểu Diệp bất đắc dĩ nhìn Kinh sư huynh.
Cô biết bây giờ Kinh sư huynh như con bạc khát nước: Lúc trước hắn quyết định sai lầm quá nhiều lần, chắc chắn sau này sẽ bị tính sổ.
Vì vậy cho dù thế nào, hắn cũng phải đặt cược.
Nếu nói lúc trước Tân Tiểu Diệp cố ý dẫn dắt đối phương đi theo kế hoạch của mình, thế thì lần này cô thật lòng muốn kết thúc mọi chuyện.
Khổ nỗi đối phương chỉ muốn chui đầu vào chỗ chết, thế thì trời cứu.
Tân Tiểu Diệp lắc đầu: “Thế thì ngươi đi mà nói với chưởng giáo.”
Vì vậy sau khi Thương Lệnh Tuyệt hỏi tới, Kinh sư huynh lập tức thề thốt: “Chưởng giáo, cho ta thêm một cơ hội, nửa canh giờ. Chỉ cần nửa canh giờ thôi ta sẽ tiêu diệt bọn chúng, khôi phục đại trận. Nếu không được, đệ tử xin lấy cái chết tạ tội!”
Chiến tranh là một trò chơi không ngừng rót vốn, đọ xem cuối cùng vốn liếng của ai nhiều hơn.
Cõi phàm như vậy, tiên giới cũng chẳng khác.
Trên bầu trời, mây khói mù mịt, sát khí tung hoành, ngoại trừ quy mô khá lớn, cục diện khá hoa lệ, những phương diện khác chẳng cao minh hơn cõi phàm bao nhiêu.
Nhìn chiến trường trên bầu trời, Ninh Dạ lẩm bẩm: “Đây là chiến tranh, không có ai thật sự chiến thắng!”
Trận chiến này, cho dù là ai trong Chính Khí tông và Tử Cực cung chiến thắng, chắc chắn sẽ phải trả giá nặng nề.
Trì Vãn Ngưng ở bên cạnh trợn trắng mắt lườm y: “Người khác nói câu này thì cũng thôi, chàng nói thì rõ là chẳng có sức thuyết phục.”
Ninh Dạ cười nói: “Cảm thán chút thôi, sao nàng phải vạch trần.”
Lâm Lang Thiên cũng che miệng cười: “Theo chàng thì kết cục cuối cùng sẽ ra sao?”
Ninh Dạ không cần nghĩ ngợi nói: “Nếu ta không ra tay, bên thắng sẽ là Tử Cực cung.”
“Ồ? Tử Cực cung đã bị đánh tới mức này rồi, ngoài Thiên Kiếp Thần Lôi kiếm ra, bọn họ còn hậu chiêu nào nữa?” Công Tôn Điệp không hiểu.
Nếu nói Chính Vân điện là thần khí trấn phái của Chính Khí tông, thế thì Thiên Kiếp Thần Lôi kiếm chính là thần binh trấn phái của Tử Cực cung.
Chẳng qua bây giờ thần binh này đang ở Tử Cực thượng giới, bị Tử Cực Thánh Tôn dùng để trấn áp ma tính trong cơ thể, vì vậy nó không thể xuất hiện trên chiến trường, hiện giờ trong Tử Cực cung chỉ là một thanh tử kiếm được phân tách từ thần kiếm, tác dụng của nó cũng chỉ là trở thành trung tâm của Tử Đình Thiên Cức trận.
Đây là lý do vì sao, đối phương đã sử dụng Chính Vân điện nhưng Thương Lệnh Tuyệt không thể lấy ra thần khí cùng cấp bậc đối phó.
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không cần hậu chiêu, Vạn Tiên minh chính là hậu chiêu.”
Nghe y nói vậy, Trì Vãn Ngưng suy tư trong chốc lát rồi lập tức hiểu ra: “Đúng rồi, Vạn Tiên minh còn chưa phát động toàn lực.”
Vạn Tiên minh làm việc phải lưu lại đường lui, vì vậy không dám gióng trống khua chiêng đối phó với Chính Khí tông.
Nhưng bây giờ tình thế gấp gáp, Thương Lệnh Tuyệt có thể tăng thêm tiền vốn bất cứ lúc nào.
Mấu chốt nhất là... bọn Tử Lão giết Vạn Tiên minh rất hung ác, như vậy sẽ khiến Vạn Tiên minh nổi giận.
Ninh Dạ lại nói: “Nếu ta là Thương Lệnh Tuyệt, sau khi xác nhận Tử Đình Thiên Cức trận không cách nào giải quyết vấn đề, hắn sẽ dốc toàn lực truy sát đám người Dung Thành và Tử Lão, dù sao bọn họ không phải người của Chính Khí tông.”