Chương 1433 Chỉnh đốn 2
Ninh Dạ gật đầu.
Vạn Tiên minh thực lực cường đại, Ninh Dạ đánh cho đám người không kịp trở tay. Nhưng ai biết bao giờ thì đám người đó lại liên thủ nội loạn, đánh cho Ninh Dạ không kịp trở tay?
Tuy chưa chắc Ninh Dạ đã sợ, nhưng chuyện như vậy cũng rất đau đầu.
Lạc Cơ tiếp tục nói: “Nhưng thả cho bọn chúng đi cũng chưa chắc đã là ổn thỏa. Có một số người trông dưới mí mắt còn đỡ, một khi cho đi khác nào thả hổ về rừng.”
Đám người Vô Lượng Thiên Tôn đồng thời nói: “Đúng là như vậy.”
Lạc Cơ tiếp tục nói: “Cách thứ ba chính là dùng. Lần này tấn công Vạn Tiên minh, tổn thất lớn nhất là Vũ Sa môn. Năm xưa Vũ Sa môn dựa vào quyền thế của minh chủ, chiếm địa vị rất cao trong liên minh, thật ra đã đắc tội với không ít môn phái đồng minh. Đương nhiên khi Lý Phượng Sơn còn sống, các môn phái vẫn phải kết giao, giữ tình nghĩa. Lý Phượng Sơn chết rồi, cây đổ bầy khỉ cũng tan, hầu như không còn ai chịu làm bằng hữu với bọn chúng. Trong tình huống này, ngược lại bọn chúng càng cần dựa vào chúng ta.”
Ninh Dạ nghe ra ý của hắn: “Theo như lời ngươi, ngươi nghiêng theo hướng giữ lại sử dụng?”
Lạc Cơ cười bồi nói: “Sử dụng... thì hơi nguy hiểm, nhưng cũng có lợi ích. Dẫu áo Vũ Sa môn cũng là môn phái của Lý Phượng Sơn, nếu giữ lại và sử dụng bọn họ ổn tỏa, các môn phái khác sẽ càng an tâm cống hiến.”
Nghe hắn nói vậy Công Tôn Điệp cười nhạo: “An tâm thì an tâm, cống hiến thì chưa chắc.”
Nói vậy cũng không sai.
Rất nhiều người ngây thơ cho rằng chỉ cần ban ơn ban thưởng là khiến thuộc hạ trung thành; nhưng lại không biết suy nghĩ này quá ngây thơ.
Muốn dùng người thì phải áp dụng cả ơn cả uy.
Có ơn không có uy, thì dưới vô lễ với trên; có uy không ơn thì dưới coi thường trên.
Cho dù Ninh Dạ là người xuyên việt, y cũng không ngây thơ tới mức nghĩ rằng chỉ cần ban ơn thì nhất định sẽ được mọi người trung thành, nhiều năm qua hắn thống lĩnh tu sĩ Thiên Tằm đại viễn chinh, thật ra cũng gặp không ít chuyện, biết chuyện thống lĩnh tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Tuy tính cách Công Tôn Điệp hơi lỗ mãng, nhưng lần này cô nói không sai.
Bị Công Tôn Điệp trách móc như vậy, Lạc Cơ cũng không đáp nổi.
Ninh Dạ nói: “Lạc Cơ, ngươi ở Vạn Tiên minh nhiều năm, dẫu sao cũng kết giao với một số bằng hữu, không khéo còn có một số người của Vũ Sa môn. Đặc biệt là ngươi còn phải tiếp cận Lý Phượng Sơn, muốn được tín nhiệm cho nên càng phải giao hảo với người của Vũ Sa môn... có đúng không?”
Lạc Cơ đổ mồ hôi đầm đìa: “Thuộc hạ biết sai!”
Ninh Dạ không buồn để ý: “Không phải là sai. Con người có ai vô tình? Năm xưa Thiên Cơ môn bị diệt, ta quyết chí báo thù, muốn diệt sạch toàn bộ Hắc Bạch thần cung, chẳng phải tới cuối cùng cũng nương tay hay sao.”
Nghe y nói vậy, mọi người cùng cười hì hì nhìn đám người Phong Vân Liệt, Thiên Tàn, Ma Âm.
Đám người kia cũng cười khà khà.
Ninh Dạ lại nói: “Có tình nghĩa cũng rất bình thường, không đành lòng loại trừ họ cũng bình thường, nhưng lòng dạ mềm yếu mãi thì không thể làm được đại sự.”
Nghe y nói vậy, trong lòng Lạc Cơ phát lạnh.
Ninh Dạ vuốt cằm, suy nghĩ trong chốc lát: “Muốn lưu giữ Vũ Sa môn, không phải không được, nhưng nhất định phải cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của bọn họ, để từ nay về sau bọn họ chỉ có thể dựa vào chúng ta... Nhân Hoàng Trì Pháp Thiên Tôn và mười hai Niết Bàn dưới trướng là người ra sao, ngươi nói thử xem.”
Sau khi Lạc Cơ giảng giải một phen, Ninh Dạ đã hiểu được đại khái tình hình nội bộ của Vũ Sa môn.
Trì Pháp Thiên Tôn còn sót lại tuy có tu vi Nhân Hoàng, nhưng tính cách mềm yếu, nói toạc ra là nhát gan. Vốn dĩ Lý Phượng Sơn chết rồi, Vũ Sa môn chỉ có mình hắn là Nhân Hoàng, đáng lẽ nên kế vị, nhưng hắn sống chết gì cũng không chịu đáp ứng.
Theo lý thuyết, một lão đại như vậy thực chất lại rất thích hợp để dẫn dắt Vũ Sa môn, dù sao tỷ lệ xảy ra chuyện không lớn.
Nhưng Ninh Dạ lại không nghĩ như vậy.
Người tu tiên khác với phàm nhân.
Lực lượng cá nhân của phàm nhân có hạn, vì vậy thuật quyền mưu cực kỳ quan trọng.
Tu tiên giả lại là hơn một cấp đè chết người, vì vậy tuy cũng cần quyền mưu, nhưng lực lượng lại càng cần thiết. Do đó, trong tu tiên giả, yêu cầu về môn hạ ổn định không bằng một yêu cầu khác, đó là năng lực làm việc.
Tức là: Ta giao việc gì cũng có thể hoàn thành.
Đây là ý nghĩa tồn tại của đại đa số tiên môn: Đại lão truyền nghề, đệ tử phục vụ.
Còn tới chỗ Ninh Dạ lại có thêm một điều: Y có Vấn Thiên thuật, âm mưu bình thường không lừa được y.
Nếu lựa chọn một vị chỉ muốn yên ổn, ngược lại sẽ khiến năng lực làm việc của môn hạ đệ tử kém đi. Nói toạc ra là lão đại càng vô dụng thì càng sợ thuộc hạ có năng lực, cái này thì tiên phàm gì cũng giống nhau.