Chương 1434 Chỉnh đốn 3
Thánh Tôn rất ít khi quản lý chuyện môn phái chính là vì thực lực bày ở đó, không sợ đệ tử bên dưới phản loạn.
Ninh Dạ cũng không khác mấy, có tu sĩ Thiên Tằm trung thành, có Vấn Thiên thuật; thật ra y cũng chẳng sợ người dưới tạo phản, vì vậy mầm họa Vũ Sa môn không tạo ra nhiều vấn đề lớn đối với hắn. Lý do phải nghĩ ra cách giải quyết chủ yếu là để sau này bớt chút thị phi: không thể để sau này đang tu hành lại đột nhiên có chuyện phải chạy ra giải quyết.
Nhưng cũng vì tâm thái này, vì vậy Ninh Dạ sẽ tuyệt đối không vì ổn định mà lựa chọn một đại lão vô dụng nhu nhược.
Môn phái như Vũ Sa môn bản thân đã có căn cơ, đã muốn dùng thì phải dùng cho tốt.
Vì vậy Ninh Dạ loại trừ Trì Pháp Thiên Tôn đầu tiên.
Thời khắc này, sau khi hỏi qua mấy vị Niết Bàn bên dưới, y nói: “Ngươi cảm thấy Việt Thanh Hồng ra sao?”
Lạc Cơ trả lời: “Việt Thanh Hồng là đệ tử chân truyền của Lý Phượng Sơn, luôn coi Lý Phượng Sơn như cha ruột. Nhưng trong Vũ Sa môn, năng lực của cô gái này đúng là xuất sắc, xử sự cũng khá công bằng.”
Trì Vãn Ngưng bên cạnh cười nói: “Ngươi và cô ấy...”
Lạc Cơ cuống lên: “Ta với cô ấy trong sạch mà, ta biết thân phận mình, sao lại làm vậy được. Ta tuyệt đối không có tư tâm.”
Xung quanh vang lên tiếng cười trộm của mọi người.
Ninh Dạ cũng cười nói: “Sao phải sốt sắng như vậy, có cũng không sao. Theo lời ngươi nói, ngươi khá coi trọng cô gái này?”
Lạc Cơ vội nói: “Đúng, nhưng phương diện trung thành thì không dám nói chắc.”
“Ta lại càng coi trọng chuyện trung thành của cô gái này.” Ninh Dạ chậm rãi nói.
Mọi người kinh ngạc.
Ninh Dạ nói: “Trung thành cũng có vài loại. Bây giờ Vũ Sa môn đang trong lúc nguy cấp, chỉ đi sai một bước chôi cũng có nguy hiểm diệt môn. Người trung thành thật sự không chỉ trung thành với cá nhân mà còn phải trung thành với môn phái. Nếu Việt Thanh Hồng là người có đầu óc, cô ta nên biết phải làm thế nào. Ngược lại loại không có đầu óc chỉ muốn sảng khoái nhất thời mới dễ có chuyện.”
Trì Vãn Ngưng hiểu ý y: “Tức là chàng cảm thấy vì Vũ Sa môn, Việt Thanh Hồng sẽ buông thù hận xuống.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Cô ta có buông hay không thì liên quan gì tới ta? Trong lòng cô ta có thể nguyền rủa muôn vàn lần, căm thù ta tới tận xương tủy, nhưng chỉ cần không biến thành hành động, thế thì không có vấn đề gì. Cứ quyết định như vậy đi, sau này chuyện giới luật giao cho Vũ Sa môn quản lý.”
Trong bất cứ môn phái nào, chấp hành giới luật cũng là chuyện đắc tội với người khác nhất.
Dù sao cũng chuyên trừng phạt đệ tử nội bộ, còn xưa nay tu tiên giả đan xen chằng chịt, thường là một người gặp chuyện là kéo ra cả rổ sau lưng.
Bảo Vũ Sa môn phụ trách khoản này cơ bản là khiến bọn họ vốn đã bị cô lập lại càng đắc tội với mọi người, đúng là chỉ có thể dựa vào Ninh Dạ.
Nhưng ngoài ra, đây cũng là trách nhiệm rất lớn, Ninh Dạ không trách phạt Vũ Sa môn, ngược lại cho bọn họ cơ hội, cũng coi như lời tuyên bố giúp mọi người an tâm: Nhìn này, ngay cả Vũ Sa môn mà ta còn bỏ qua, những người khác có thể yên tâm được rồi.
Mọi người vỗ tay cười nói: “Cách này được lắm.”
Lâm Lang Thiên còn không yên lòng: ” Sau này thì sao? Nếu Vũ Sa môn đứng vững, đông sơn tái khởi thì sao?”
“Sau này?” Ninh Dạ cười lạnh: “Thời gian đứng về phía ta, bây giờ còn đáng bận tâm, thì sau này càng không đáng bận tâm.”
Mục tiêu tương lai của Ninh Dạ là Tử Cực, là Thất Dạ, thời gian càng lâu thì thực lực của y càng cường đại, Vũ Sa môn chỉ có nước bị y bỏ xa phía sau.
Xử lý xong chuyện Vũ Sa môn, Ninh Dạ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Sau khi chiếm được Vạn Tiên minh, chúng ta cũng kiếm được đủ tài nguyên rồi. Tiếp theo mọi người an tâm tu hành, mau chóng tăng cường thực lực. Ta yêu cầu trong vòng trăm năm tất cả phải trở thành Niết Bàn. Trong vòng ba trăm năm ít nhất phải có năm vị Nhân Hoàng trở lên.”
Cho dù trong hoàn cảnh Thiên Trung giới, muốn tu thành Nhân Hoàng trong vòng năm trăm năm cũng là tốc độ cực nhanh, yêu cầu này không phải là thấp. Nhưng đối với tu sĩ Niết Bàn, đặc biệt là với những người bản thể đã là Niết Bàn, trong tình huống tài nguyên đầy đủ, đây không phải vấn đề lớn lao gì.
“Đúng rồi, bên phía thượng giới thì phải nói gì?” Lâm Lang đột nhiên nói: “Sư phụ vừa đưa tin tới, hỏi ta sao chuyện lớn như vậy mà không báo cho lão nhân gia.”
“Ta cũng vậy.” Phượng Tiên Lung nói.
“Ta cũng vậy.” Trì Vãn Ngưng nói.
Đệ tử chân truyền của các môn phái dồn dập phụ họa.
Lúc này có thể thấy được chênh lệch giữa các môn phái.
Người bị chất vấn đầu tiên là đệ tử chân truyền của Cửu Đại Tiên Môn, ngược lại một số môn phái cỡ trung cỡ nhỏ lại không có động tĩnh gì lớn: Dù sao đây cũng là cơ hội tăng cường uy phong bản phái.