Chương 1435 Phạt ngươi bế quan 1
Còn đối với Cửu Đại Tiên Môn, một Vạn Tiên minh cũng không là gì, quan trọng là đệ tử nhà mình gây chuyện lớn như vậy, còn lật tung lề lối của Thiên Trung giới, dẫu sao cũng phải hỏi một câu.
Ninh Dạ cười lạnh: “Lý Phượng Sơn nhập ma, chúng ta trừ ma vệ đạo, lý do này còn chưa đủ à?”
Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng: “Câu này lừa người khác còn được, làm sao lừa các vị sư phụ được?”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Lừa gạt thì đương nhiên là không được, nhưng cũng không cần lừa gạt. Chỉ cần nói tình hình mới này mới có lợi cho các phái, đương nhiên mọi người sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Lát nữa chuẩn bị chút hậu lễ đưa tới các phái, cứ nói là các ngươi biếu tặng. Thu xếp một phen, sẽ không sao đâu.”
Đây là đút lót!
Nhưng ngươi không thể không thừa nhận, có lúc đút lót là bí pháp đơn giản hữu dụng nhất.
Nhưng tài nguyên bảo vật, đối với Niết Bàn còn có tác dụng, từ Nhân Hoàng trở lên thì không còn nhiều ý nghĩa.
Đặc biệt là Nhân Hoàng, thậm chí còn chẳng lọt mắt bọn họ.
Bây giờ Thánh Tôn không lên tiếng, nhưng đó là vì bọn họ đang đợi Ninh Dạ tự tới báo cáo. Nếu Ninh Dạ không có thái độ gì, thế thì mọi hành động lần này đều là vô nghĩa.
Vì vậy Ninh Dạ đứng thẳng dậy nói: “Ta cũng phải tới báo với các vị Thánh Tôn.”
Nói xong đã bay ra khỏi Thanh Loan sơn, đi ra ngoài thượng giới.
Trạm thứ nhất là tới Lang Gia thượng giới.
Sau khi rời khỏi Vạn Tiên thượng giới, Ninh Dạ tới thẳng Lang Gia thượng giới.
Lần này coi như y đã lên làm hàng xóm với sư tổ.
Một lát sau là tới, y chỉnh sửa y phục bên ngoài một chút rồi cúi người lạy hư không: “Đệ tử Ninh Dạ, cầu kiến sư tổ!”
Cửa vào thượng giới mở ra, xuất hiện một tiên lộ phủ đầy mây mù.
Ninh Dạ đi dọc theo tiên lộ, xung quanh vẫn trống trải, chỉ có Lang Gia Thánh Tôn ngồi chính giữa.
Ninh Dạ cúi người nói: “Đệ tử Ninh Dạ, tới thỉnh tội với sư tổ.”
Lang Gia Thánh Tôn toàn thân bao phủ trong hào quang hắc bạch, hai mắt khép hờ, như đang lẩm bẩm: “Ngươi còn biết tội cơ à?”
Ninh Dạ cúi đầu nói: “Đệ tử biết sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Lang Gia hỏi.
Ninh Dạ trả lời: “Ba môn phái như Vạn Tiên minh tồn tại được là vì chín vị Thánh Tôn cố ý lưu lại, làm đá mài đao khảo nghiệm đệ tử. Khó khăn trước đây chỉ để rèn luyện đệ tử. Nhưng đệ tử lại vì chuyện này mà ghi thù, đập bể đá mài đao, phá hỏng sắp xếp của các sư tổ, đương nhiên có tội!”
Lang Gia cười khẽ: “Đã biết như thế, sao vẫn làm?”
Ninh Dạ cũng mỉm cười đáp: “Vì đá mài đao này nát rồi.”
“Hả?” Cuối cùng Lang Gia Thánh Tôn cũng mở mắt, hào quang hắc bạch lóng lánh: “To gan lắm!”
Ninh Dạ nói thẳng: “Trong mắt Cửu Đại Thánh Tôn, ba môn phái Vạn Tiên minh là đá mài đao, nhưng trong mắt ba phái này, bọn chúng lại không coi mình như vậy. Trong nhiều năm qua, tam đại phái muốn đệ tử nhà mình trở thành Thánh Tôn nên không từ thủ đoạn chèn ép đệ tử của các môn phái khác, thậm chí không bỏ qua cho Cửu Đại Tiên Môn, rất nhiều lần có cử chỉ vượt ngoài quy củ, bản thân đã mục nát hủ bại. Còn Lý Phượng Sơn còn nhập ma đạo, trở thành móng vuốt của Ma giới, Vạn Tiên minh đã mất đi ý nghĩa tồn tại.”
“Ngươi nghĩ chúng ta không biết à?” Lang Gia Thánh Tôn hỏi ngược lại.
Ninh Dạ mỉm cười: “Chuyện trong thiên hạ, có gì giấu được Thánh Tôn? Chẳng qua Thánh Tôn không muốn hỏi tới việc vặt này, lại thêm chỉ cần bọn chúng phát huy tác dụng đá mài đao là tốt rồi, còn bản tính ra sao thì không quan trọng. Nhưng bây giờ Chúa Tể Bàn Xà thèm thuồng nơi này, ngấm ngầm bố trí ma đạo, xâm lấn thế gian, Vạn Tiên minh khăng khăng bảo thủ, không chịu tìm đường tiến bộ, chỉ chăm chăm chèn ép đối thủ. Cho dù là đá mài đao, bọn chúng cũng không phát huy được tác dụng nên có...”
“To gan lắm!” Một tiếng quát lớn như sấm dậy vang lên trong Lang Gia thượng giới.
Một tiên nhân uy vũ như thiên thần xuất hiện trong Lang Gia thượng giới, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Vạn Tiên minh có phát huy được tác dụng hay không, là do ngươi phán xét hay sao?”
Ninh Dạ không hề ái ngại, chắp tay nói: “Bái kiến Tài Quyết Thánh Tôn. Thánh Tôn chưởng quản công chính trong thiên hạ, bán định cân bằng, là công bằng nhất. Năm xưa Ninh Dạ chống lại Vạn Tiên minh xâm lấn cũng là dùng đại đạo của Thánh Tôn!”
“Hừ!” Tài Quyết Thánh Tôn đã nói: “Ninh Dạ, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bản tôn.”
Ninh Dạ cười nói: “Sao phải trả lời? Chúng ta là đao, Vạn Tiên minh là đá, hai bên va chạm, cường giả thắng, đây là công lý mà Cửu Đại Thánh Tôn định ra trong Thiên Trung giới. Vạn Tiên minh là môn phái đỉnh cấp, có lượng lớn tu sĩ đại năng, kết quả lại bị một đám vãn bối như chúng ta đánh cho trầy da tróc thịt. Theo quy củ mà Thánh Tôn đặt ra, đây là thắng bại của một trận tỷ thí bình thường, chẳng qua lần này là đao thắng đá vỡ. Sao lại phải giải thích?”