Chương 1436 Phạt ngươi bế quan 2
Câu này khiến Tài Quyết Thánh Tôn trận ngớ người, sau đó tiếng cười như chuông bạc vang lên: “Được được được, nói hay lắm. Vạn Tiên minh là đá mài đao, lần này chẳng qua chỉ là quyết đấu bình thường, không diệt được đối thủ thì bị đối thủ tiêu diệt thôi, có sao đâu? Rất bình thường mà.”
Sau tiếng nói này, một nữ nhân xuất hiện, chính là Vạn Diệu Thánh Tôn.
Sau khi cô xuất hiện, chỉ thấy Lang Gia Thánh Tôn huyễn hóa thành vô số cỏ cây chim chóc, khiến thế giới trống rỗng hóa thành cảnh tượng tự nhiên.
Tiếp đó lại có vô số binh sĩ mặc giáp xuất hiện, đồng thanh hò hét, khí thế sát phạt hùng hồn, tuy là ảo ảnh nhưng cực kỳ chân thực. Một giọng nói vang lên: “Đánh cắp Vạn Tiên kỳ, tập hợp lực lượng đệ tử các phái, giả mạo uy thế Thánh Tôn, chấn nhiếp bảy phần mười tu sĩ liên minh, thế mà coi là quyết đấu công bằng?”
Ra là Trấn Quốc Thánh Tôn cũng xuất hiện.
Ninh Dạ cao giọng nói: “Vạn Tiên kỳ là ta dựa vào năng lực bản thân mình cướp được, lần tập kích này cũng chưa hề nhắc tới danh tiếng Thánh Tôn, chỉ là bọn chúng tự nghĩ quá nhiều. Đương nhiên, đệ tử không phủ nhận hiềm nghi mượn thế, nhưng đây gọi là binh pháp. Trấn Quốc Thánh Tôn theo đại đạo Binh Pháp, thông thạo nhất là chân lý binh bất yếm trá, người nói vậy là trêu đùa đệ tử hay sao?”
Trấn Quốc Thánh Tôn hừ khẽ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Sau đó lại một luồng hào quang huyền ảo, không ngờ lại khiến cỏ cây tự nhiên lẫn binh sĩ tiêu tán thành vô hình, toàn bộ thượng giới trở thành thành trống vắng, nhưng dường như có thêm cảnh tượng huyền ảo kỳ dị, loáng thoáng thấy hư không vô tận, cứ như thượng giới này chính là Tinh La Đại Thiên Giới.
Hằng Vũ Thánh Tôn.
Vị Thánh Tôn này không hề xuất hiện, chỉ có giọng nói vang vọng xung quanh: “Ninh Dạ, rốt cuộc ngươi và đám người kia có quan hệ gì?”
Đây là thẩm vấn về thân phận.
Ninh Dạ cao giọng đáp: “Thiên mệnh hữu sổ, sinh tử luân thường. Có lẽ kiếp trước có duyên, gặp mặt đã thành bạn cố tri.”
“Kiếp trước có duyên?” Hằng Vũ hừ một tiếng: “Tức là ngươi đã thừa nhận rồi? Các ngươi đều có xuất thân không tầm thường.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Sao phải nhận hay không nhận? Tất cả đều do trời cao sắp xếp, Ninh Dạ chỉ cần biết mình là một người, tôn kính cũng là đạo của lứa chúng ta, thế là đủ rồi.”
“Hay cho câu tất cả đều do trời cao sắp xếp.” Một người lớn tiếng quát: “Nếu bây giờ bản tôn giết ngươi, có phải cũng do trời cao sắp xếp không?”
Người nói câu này là Ngũ Nguyên Thánh Tôn.
Cừu Bất Quân thoát ly Ngũ Nguyên tông nhưng đi theo Ninh Dạ, đương nhiên Ngũ Nguyên Thánh Tôn ngứa mắt với y.
Ninh Dạ cúi đầu nói: “Đúng! Sống chết có số, đạo hạnh nhờ trời. Nếu Thánh Tôn muốn giết, cứ giết là được.”
“Ngươi cảm thấy mình là thiên mệnh chi tử nên ta không dám?” Ngũ Nguyên Thánh Tôn tức giận nói.
Ninh Dạ mỉm cười: “Đâu có dám hay không dám, chỉ có muốn hay không muốn. Thật ra ta cũng muốn biết rốt cuộc Ninh Dạ phạm phải sai lầm gì mà Thánh Tôn phải tự tay diệt trừ?”
Phạm phải sai lầm gì?
Ớ!
Cái này đúng là khó đáp.
Đúng như Ninh Dạ dã nói, Vạn Tiên minh vốn là đá mài đao, đá mài đao nát rồi, đá mài đao không có chí tiến thủ, thế thì sao lại trách đao? Còn lai lịch cũng vậy, có thể lên thành đại năng, có ai không có chút cơ duyên kiếp trước?
Tiên nhân chuyển sinh không phải tội lỗi gì, chỉ cần không cấu kết với ma đạo, thế thì không thành vấn đề.
Ninh Dạ là thiên mệnh chi tử, chứng tỏ y không có vấn đề gì trong phương diện này.
Xuất thân không có vấn đề, hành động không có vấn đề, đúng là không tìm được sai lầm nào.
Nếu không, làm sao Ninh Dạ dám công khai tới gặp chư vị.
Nói cho cùng, hành động diệt Vạn Tiên minh không có gì sai, chỉ sai ở chỗ ngươi lại làm được, còn làm quá lớn chuyện, khiến Thánh Tôn cũng ngây ngốc, ứng phó không kịp.
Thời khắc này Ninh Dạ hỏi ngược lại, Ngũ Nguyên Thánh Tôn cũng không còn gì để nói.
Lúc này trong thượng giới lại có vầng mặt trời lóe lên, xua tan mây mù.
Một giọng nói già nua mạnh mẽ vang lên: “Ninh Dạ, chuyện Vạn Tiên minh gây động tĩnh quá lớn, thế cục xa xưa bị phá vỡ, tương lai ắt sẽ đại loạn. Chúng ta là người bảo vệ của Thiên Trung giới, không thể ngồi nhìn được. Nhưng xét thấy ngươi nói cũng không phải là sai, dẫu sao chuyện này cũng do Lý Phượng Sơn có vấn đề trước. Nếu thế, phạt ngươi bế quan ngàn năm, không được ra ngoài gây chuyện nữa, ngươi có phục không?”
Lời nói này vừa vang lên, tất cả Thánh Tôn đồng thời nói: “Bái kiến Thượng Thánh!”
Chính là Nhật Diệu Thánh Tôn.
Hắn là người đầu tiên trong thế giới này thành Thánh, cổ vũ hậu bối thành Thánh, do đó mới tạo ra thế cục như hiện tại, cũng vì vậy hắn là người được các Thánh Tôn tôn trọng nhất.
Nghe Nhật Diệu Thánh Tôn nói vậy, gương mặt Ninh Dạ khá khó xử.