Chương 1438 Con đường 2
“Đừng nói gở!” Ninh Dạ trừng mắt với cô.
Sau đó dùng Vấn Thiên thuật suy tính một phen, xác nhận được nguy hiểm lần này không phải vì Thánh Tôn, bấy giờ mới bước vào trong khe hở.
Khoảnh khắc đi vào, một cơn bão táp không gian mãnh liệt bao phủ y.
Trong quá khứ chỉ dịch chuyển không gian cự ly ngắn, không có gì đáng ngại, nhưng lần này là dịch chuyển siêu xa, lực lượng không gian cường đại vượt xa quá khứ. Tất cả sinh mệnh đi vào không gian này đều bị xé nát thành bột phấn, ngay cả đại năng Nhân Hoàng cũng chỉ chống cự được trong thời gian có hạn. Hơn nữa một khi thân thể bị tổn hại ở đây, nguyên thần thậm chí không có cơ hội trùng sinh, bị phá hủy ngay lập tức.
Mà tình huống như vậy sẽ kéo dài ít nhất một canh giờ.
Với thân thể hiện tại của Ninh Dạ, hầu như không thể kháng cự.
Nhưng Ninh Dạ lại vẫn làm.
Nghe nói năm xưa Hằng Vũ Thánh Tôn từng di chuyển không gian siêu xa như vậy, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cũng do đó lĩnh ngộ được đại đạo Không Gian, cuối cùng trở thành Hằng Vũ Thánh Tôn.
Nhưng cho dù là Thánh Tôn đạt được đại đạo Không Gian, sau này Hằng Vũ Thánh Tôn cũng rất ít khi dịch chuyển không gian như vậy. Lý do là vì lực lượng không gian không chỉ xem khoảng cách mà còn nhìn thực lực của người đi vào. Người đi vào có thực lực cường đại thì không gian cần mở càng lớn, cũng khiến cho bão táp không gian tăng cường.
Chính vì vậy, dịch chuyển không gian siêu xa cũng là nan đề cho mỗi cảnh giới, mà Ninh Dạ phải trải qua hai lần trong vòng ba ngày. Y còn phải trở về.
Nhưng đây cũng là điều mà Ninh Dạ đang cần, hai lần dịch chuyển không gian, đủ khiến năng lực không gian của y tăng lên cấp bậc cực cao chỉ trong thời gian ngắn.
Thời khắc này thấy bão táp không gian ùn ùn kéo tới, khí thế thô bạo như muốn xé toạc bản thân, nguyên thần Ninh Dạ bảo vệ bản thân, hóa thành hình thể thiên thần, chống chọi lại bão táp, lao lên phía trước.
Lốc xoáy không gian gột rửa thân thể y, không ngừng bóc tách thân thể y ra, răng rắc răng rắc, thân thể như mảnh sứ không ngừng vỡ vụn.
Nhưng loại bóc tách này cũng không triệt để, mỗi khi một lớp da tróc ra lại có lớp da thịt khác thay thế, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng lực lượng không gian cường đại tới nhường nào, không đâu không có, vì vậy thương tích thật sự không phải chỉ ở bên ngoài, thậm chí nội tạng của y cũng không ngừng bị không gian bóc tách. Cứ như công kích này tác dụng đồng thời lên cả bên trong bên ngoài thân thể hắn, trên khắp mọi vị trí, thậm chí có thể nói là trên mỗi tế bào.
Tất cả mọi bộ vị đều phải chịu thương tổn.
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của nó, không gian có mặt ở khắp nơi, không đâu không lọt, như tầng cao xâm lấn tầng thấp.
Khoảnh khắc đó trong đâu Ninh Dạ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ nghĩ: Công kích từ chiều không gian cao hơn!
Đúng, Ninh Dạ cảm nhận được.
Lực lượng không gian này tới từ một chiều không gian cao hơn.
Chỉ khi đứng trong bão táp không gian khủng khiêp snày, chịu xâm lấn như gió xuân hóa mưa không đâu không lọt, mới thật sự nắm được một chút ảo diệu trong đó.
Khi ngươi cảm thụ được nó, ngươi mới ý thức được, hóa ra những thứ mình từng cho là đã hiểu lại nông cạn đến vậy.
Chỉ có thời khắc này, thân thể ở đây, ngươi mới thật sự cảm thụ được bản thân nhỏ bé ra sao được đại đạo này.
Nhưng cảm nhận này không khiến Ninh Dạ kinh hãi, ngược lại càng hưng phấn.
Y biết mình đã làm đúng.
Đợt dịch chuyển không gian siêu xa này sẽ khiến tiến độ đạo cảnh của mình nâng cao mãnh liệt.
Lực lượng không gian điên cuồng xâm lấn, tốc độ khôi phục của Ninh Dạ đã không theo kịp tốc độ xâm lấn, hai mắt y đã mù, lông tóc thân thể tất cả đều đang tiêu von, y xuyên qua không gian không còn là phi hành mà là quán tính thuần túy: Ở đây không có lực cản, chỉ cần có quán tính đi tới là sẽ tiếp tục bay, miễn sao chống cự được, giữ cho bản thân bất diệt.
Nhưng điều này lại cực kỳ khó khăn, thậm chí Ninh Dạ có thể tính được, theo như tình huống hiện tại, y chỉ đi được một phần ba con đường là không chèo chống nổi nữa, hoàn toàn tan thành tro bụi!
Thân thể vẫn đang bay tới, ý thức đã dần phai mờ.
Ngọn lửa thần hồn lay động kim loại, như ánh nến le lói trước gió, có thể lụi tàn bất cứ lúc nào!
Cơn đau khủng khiếp như đại dương nhấn chìm Ninh Dạ.
Uy hiếp tử vong xưa nay chưa từng có bao phủ khắp người.
Thế nhưng lúc này Ninh Dạ lại cực kỳ tỉnh táo.
Y tin chắc, bản thân sẽ không chết!
Không chỉ vì y đã dùng Vấn Thiên thuật suy tính, còn vì y là thiên mệnh chi tử.
Y biết mình đến vì sao, cũng biết mình gánh vác sứ mệnh như thế nào.
Khi sinh mệnh sắp tiêu vong, thậm chí Ninh Dạ còn tỉnh táo vượt xa quá khứ.