← Quay lại trang sách

Chương 1449 Lai lịch của Giang Tiểu Phàm

Bản thân đường đường Nhân Hoàng đỉnh phong, nhưng trong trận chiến thần hồn này lại rơi xuống hạ phong hoàn toàn!

Khoảnh khắc sau, nguyên thần của Hồng Bào Tôn Giả đã bị Giang Tiểu Phàm diệt sạch, một điểm linh quang cuối cùng tràn vào, khí thế Giang Tiểu Phàm tăng vọt, thần uy ngập trời.

Đột phá!

Trở thành Nhân Hoàng!

Sau khi trở thành Nhân Hoàng, Giang Tiểu Phàm khiến mọi người có cảm giác khác hẳn.

Đó là một cảm giác xưa nay chưa từng có, như vầng mặt trời treo cao nơi chân trời, khiến mọi người không khỏi mê mẩn.

Ngay cả Ninh Dạ nhìn Giang Tiểu Phàm cũng phải xuýt xoa: “Được lắm... đúng là được lắm, Nhân Hoàng thể chất thông linh, dõi mắt khắp thiên hạ, nhìn cả tinh la vạn giới, chắc chỉ có mình hắn? Không biết người như vậy mà đi tới cuối cùng sẽ ra sao?”

Thần quang thu liễm, uy năng tiêu trừ.

Sau khi hoàn thành xung kích cảnh giới Nhân Hoàng, Giang Tiểu Phàm lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Hắn chậm rãi hạ xuống, quỳ trước mặt Ninh Dạ, hưng phấn kích động nói: “Sư phụ, cuối cùng đệ tử cũng thành công rồi! Đệ tử là Nhân Hoàng rồi!”

“Ừ, chúc mừng ngươi!” Ninh Dạ mỉm cười nâng Giang Tiểu Phàm lên: “Không tệ, không tệ, bây giờ ngươi đã là Nhân Hoàng, không cần động một chút là quỳ.”

Giang Tiểu Phàm lắc đầu: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Không có sư phụ thì Tiểu Phàm cũng không có ngày hôm nay, cho dù tương lai đi tới đâu chăng nữa, Tiểu Phàm cũng không quên ơn dẫn dắt của sư phụ.”

“Ta biết suy nghĩ của ngươi.” Ninh Dạ đưa ngón tay đặt lên trán Giang Tiểu Phàm: “Mở rộng tâm thần, để ta đi vào.”

Giang Tiểu Phàm vẫn mở rộng tâm thần.

Nguyên thần Ninh Dạ nhanh chóng đảo một vòng quanh thân thể Giang Tiểu Phàm, đã hiểu rõ.

Y thu ngón tay nói: “Quả nhiên, thể chất của ngươi cực kỳ thích hợp cho Thần đạo. Thần đạo của Vô Nhai Tiên Tôn không khác nào chế tạo riêng cho ngươi... Ồ?”

Ninh Dạ ồ khẽ một tiếng, bấm đốt ngón tay tính toán, một lát sau trong mắt lóe lên thần quang: “Hóa ra là thế...”

Giang Tiểu Phàm lấy làm khó hiểu: “Sư phụ, làm sao vậy?”

Ninh Dạ nhìn Giang Tiểu Phàm, sắc mặt đã có biểu cảm kỳ quái: “Ta nghĩ ta đã biết lai lịch thật sự của ngươi.”

Nghe y nói vậy, mọi người đều kinh ngạc.

Trì Vãn Ngưng tâm tư linh hoạt nhất, lập tức phản ứng lại, nhìn Ninh Dạ rồi lại nhìn Giang Tiểu Phàm: “Phu quân, không phải chàng nói...”

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng, Tiểu Phàm chính là Vô Nhai Tiên Tôn chuyển thế.”

“Cái gì?” Mọi người đều giật nảy mình.

Ngay bản thân Giang Tiểu Phàm cũng choáng váng: “Ta là Vô Nhai Tiên Tôn chuyển thế? Sao... sao ta không biết?”

Ninh Dạ cười nói: “Ngươi không biết cũng rất bình thường, đâu phải ai chuyển thế xong cũng giữ được trí nhớ kiếp trước.”

Đại đa số tiên nhân chuyển thế đều không giữ được ký ức, lúc trước Ninh Dạ cũng phải cảm ngộ huyền ảo trong đó mới có thể làm được, y là trường hợp đặc biệt. Thực ra như Vô Nhai Tiên Tôn mới là bình thường.

Ninh Dạ suy đoán thêm là hiểu: “Năm xưa Vô Nhai Tiên Tôn dùng thần nhập đạo, định dựa vào đó xung kích lên Thánh cảnh, nhưng không biết vì sao lại thất bại. Hắn không tiếc mình, phân giải bản thân, giao Thần đạo cho đệ tử của hắn. Ta còn tưởng hắn định tập hợp lực lượng Thần đạo của các đệ tử trùng sinh, nhưng cứ cảm thấy trong đó còn thiếu thứ gì đó. Bây giờ mới hiểu, hóa ra hậu chiêu thật sự là ngươi.”

Nói xong Ninh Dạ cũng cười khổ: “Thể chất thông linh muốn trưởng thành thì phải đi theo lực lượng Thần đạo, kết hợp hai bên Thần đạo đại thành. Đáng tiếc giai đoạn đầu thể chất thông linh dễ bị ngấp nghé, thậm chí không thể trưởng thành. Nếu ta đoán không sai, Tiểu Phàm không phải Vô Nhai Tiên Tôn thông linh chuyển sinh lần đầu mà đã trải qua vô số luân hồi. Có lẽ lúc đầu Vô Nhai Tiên Tôn còn giữ được một ít ký ức, nhưng không ngừng luân hồi, ký ức quá khứ của hắn đã bị mài mòn toàn bộ, dẫn tới kế hoạch thất bại.”

Giang Tiểu Phàm nghe vậy cũng sững sờ: “Hóa ra là thế? Sư phụ, sao người lại nói cho đệ tử điều này? Người có thể không nói mà!”

Ninh Dạ mỉm cười: “Nói thì sao mà không nói thì sao? Thời gian trôi qua, những cái gọi là bí mật lớn cuối cùng cũng thành mây gió. Ta không tin đệ tử ngoan của ta sẽ phản bội ta chỉ vì biết quá khứ thân thế mình, chuyện như vậy phải xem là ai. Nếu là kẻ không tốt, không cần lý do gì cũng phản bội. Nếu ngươi không có vấn đề gì, thế thì trước kia có là đại năng cũng đã sao? Quá khứ đã là quá khứ, hiện tại mới là quan trọng. Hơn nữa, vốn dĩ ta cũng định giúp ngươi thành thánh, ta cũng không tìm ra lý do khiến ngươi phản bội ta.”

Nghe y nói vậy, Giang Tiểu Phàm mừng tới phát khóc: “Đa tạ sư phụ đã tin tưởng.”

“Được rồi.” Ninh Dạ vỗ về hắn: “Chút chuyện nhỏ này có gì đâu mà khóc lóc. Nhưng nếu thế, chuyện này lại hơi có vấn đề... Nói lại thì Thiên Trung giáo cũng coi như giáo phái ngươi lập ra từ kiếp trước. Nếu tiếp tục ra tay với bọn họ, có vẻ không ổn cho lắm.”