Chương 1450 Ngỗ nghịch 1
Cái này cũng đúng.
Trước không biết thì thôi, giờ đã biết thân phận của Giang Tiểu Phàm, nếu để hắn tiếp tục tàn sát thuộc hạ cũ, thế thì cũng không ổn.
Công Tôn Điệp lại cười lạnh: “Bộ hạ cũ thì đã sao? Cũng phải trung thành với bản thân mới coi là bộ hạ cũ. Vô Nhai Tiên Tôn vẫn lạc mấy ngàn năm, Thiên Trung giáo có còn nhận vị sư tổ Vô Nhai Tiên Tôn hay không cũng là ve.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Ninh Dạ sáng bừng lên: “Nói cũng đúng. Nhưng cho người ta cơ hội cũng là cho mình cơ hội.”
Nói xong y nhìn sang phía Giang Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, ngươi có muốn trở lại làm chưởng giáo Thiên Trung giáo không?”
Giang Tiểu Phàm ngớ người, sau đó nói: “Sư phụ muốn đệ tử...”
“Đúng.” Ninh Dạ nói: “Ta muốn ngươi công khai thân phận Vô Nhai Tiên Tôn chuyển sinh, thử tới xem có thể tiếp quản Thiên Trung giáo hay không. Bây giờ ngươi đã là Nhân Hoàng, Thần đạo nhập thể, thông suốt như tự nhiên, có đầy đủ chứng cớ chứng minh ngươi là Vô Nhai Tiên Tôn chuyển sinh. Nếu Thiên Trung giáo còn chấp nhận lão tổ tông như ngươi, chắc chắn sẽ tôn ngươi lên làm chưởng giáo.”
“Thế nếu bọn họ không chấp nhận thì sao?” Mọi người đồng thời hỏi.
Ninh Dạ cười nói: “Thế thì tiếp tục kế hoạch lúc trước, diệt Thiên Trung giáo trước rồi lại diệt Tử Cực cung.”
Giang Tiểu Phàm đã hiểu.
Hắn gật đầu: “Vâng, nếu thế đệ tử xin thử một lần!”
Đúng như Ninh Dạ đã nói, sau khi biết lai lịch thật sự của mình, bảo hắn tiếp tục ra tay với Thiên Trung giáo có vẻ không ổn. Nếu vậy, cho Thiên Trung giáo một cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội.
Vận mệnh tương lai của Thiên Trung giáo, cuối cùng phải dựa vào chính bọn họ.
Trung Nguyên sơn.
Tổng đàn của Thiên Trung giáo.
Thư Nguyên Sướng tay cầm hương, dứng trong đại điện.
Phía trên đại điện thờ một bức tượng thần, để ba chòm râu đen, tay cầm Thần Uy tháp, đỉnh đầu là Vô Nhai hoa cái, mục quang ngời ngời, uy nghiêm lẫm liệt, không thể nhìn thẳng.
Thư Nguyên Sướng cầm hương tới lạy ba lạy rồi cắm vào đàn hương.
Hương khói mờ ảo, khiến toàn bộ đại điện bao phủ trong sương mù.
Dâng hương xong, Thư Nguyên Sướng lại dẫn các đệ tử quỳ xuống đất lạy ba cái, lễ sứ bên cạnh cao giọng nói: “Nghi lễ hoàn thành!”
Mọi người bên dưới mới đứng dậy.
Thư Thanh Dạ chậm rãi xoay người: “Ai da da, cuối cùng cũng xong, mấy nghi lễ phiền phức đáng ghét này, bực chết đi được.”
Thư Nguyên Sướng trừng mắt nhìn con trai: “Im miệng, trước Tổ Sư đường sao lại vô lễ như vậy được! Phạt ngươi cấm túc ba ngày!”
Thư Thanh Dạ phẫn nộ nhìn phụ thân, nhưng dưới ánh mắt đầy uy nghiêm của phụ thân, cuối cùng chỉ có thể căm tức quay đầu đi.
“Nghiệt súc, chẳng chịu tuân thủ quy củ!” Thư Nguyên Sướng hừ một tiếng, bước ra ngoài từ đường.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng bỗng có cảm thụ kỳ dị.
Đang lúc nghi hoặc không biết cảm giác bất an này từ đâu tới, lại thấy bên ngoài có một người vội vàng chạy vào: “Chưởng giáo!”
Thư Nguyên Sướng cực kỳ chú trọng lễ nghi.
Thấy đệ tử kinh hãi như vậy, trong lòng lập tức bất mãn: “Sao phải hoảng hốt như vậy?”
Đệ tử kia nói: “Bên ngoài có người tự xưng là Vô Nhai Lão Tổ.”
“Ngươi nói cái gì?” Tất cả tu sĩ đồng thời kinh hãi.
Ánh mắt Thư Nguyên Sướng còn lóe lên tinh quang: “To gan lắm, dám giả mạo tổ tiên!”
Đệ tử kia lắp bắp: “Nhưng mà... nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì? Nói mau!”
Đệ tử kia vội vàng nói: “Người kia đã kích hoạt Huyết Tự bi!”
Câu này vừa thốt lên, như sấm đánh giữa trời quang.
Huyết Tự bi là Vô Nhai Lão Tổ lưu lại năm xưa.
Khi đó, trước khi chết Vô Nhai Tiên Tôn đã chuẩn bị sẵn, lưu lại Huyết Tự bi, tuyên bố với các đệ tử, nếu tương lai có người kích hoạt được Huyết Tự bi chứng tỏ bản thân chuyển thế trở về, lại lên làm chưởng giáo.
Lúc đó các đệ tử đều trông mong Vô Nhai Tiên Tôn trở lại thống lĩnh bọn họ.
Thế nhưng ngày này qua tháng khác, mấy ngàn năm liền Vô Nhai Tiên Tôn không hề xuất hiện.
Các đệ tử từng trông mong sư tổ trở về, giờ đã hoàn toàn hết hy vọng. Quan trọng nhất là thời khắc gian nan nhất của Thiên Trung giáo đã qua, bây giờ Thiên Trung giáo là một trong Thập Nhị Thượng Giới, địa vị cao quý, không cần sư tổ trở về chống đỡ tình hình nữa.
Nhưng ngay lúc này sư tổ đột nhiên trở về.
Tất cả các tu sĩ đều khó hiểu, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu sang nhìn Thư Nguyên Sướng.
Gương mặt Thư Nguyên Sướng đã vặn vẹo.
Nhưng xưa nay hắn tự xưng là tôn sư trọng đạo, gặp chuyện gì cũng hỏi tổ tiên, giờ phút này không tiện trở mặt, đành phải nói: “Người này đang ở đâu?”
“Ta đã đến rồi.” Một giọng nói vang lên bên ngoài điện.
Chính là Giang Tiểu Phàm bồng bềnh lướt tới, đi vào đại điện.
“Giang Tiểu Phàm? Là ngươi?” Có không ít tu sĩ Thiên Trung giáo biết Ninh Dạ, đương nhiên cũng biết đệ tử của Ninh Dạ.