Chương 1463 Đối đầu bằng đạo cảnh 2
Ngay cả những Thánh Tôn khác đang quan chiến cũng run sợ.
Nhật Diệu Thánh Tôn thở dài nói: “Quả nhiên đã tới mức độ này rồi? Thiên kiếp trừng phạt, nhắm vào thân thể cũng nhắm vào trong lòng, Tử Cực đúng là thiên tài trời ban, cuối cùng cũng thành đạo rồi.”
Còn bên dưới, vô số dân chúng ngửa mặt lên nhìn bầu trời, cảm thụ khí tức hùng vĩ như tới từ hồng hoang thượng cổ, cảm giác uy nghiêm thần bí cổ xưa bao phủ trong lòng, không một ai nổi lên suy nghĩ chống lại.
Thiên kiếp chân chính tức là không ai đối đầu nổi, là nỗi sợ hãi và chấp nhận tới từ nội tâm.
Cứ như phàm nhân đối mặt với tiên nhân, chịu đựng uy thế của tiên nhân.
Thời khắc này đại đạo của Tử Cực đã thật sự hòa vào thiên địa, tất cả những kẻ bị Thiên kiếp của hắn trừng phạt, trong lòng không thể sinh ra ý chí chống cự.
Nhưng thứ này lại vô dụng với Ninh Dạ.
Ninh Dạ ngồi phía trước, thậm chí còn giơ tay chống đầu, mỉm cười nói: “Tử Cực ơi là Tử Cực, cuối cùng ngươi vẫn không hiểu. Ngươi tu thiên đạo, ta cũng tu thiên đạo, nhưng bây giờ ngươi đã không còn thiên quyến, bây giờ ngươi chỉ là một tên quân phiệt, cưỡng ép giả mạo thiên mệnh, phải trả giá là chịu thiên khiển. Còn ta là khí vận chi tử, đạo cảnh của ta cao hơn ngươi, trừng phạt của ngươi... hoàn toàn vô dụng đối với tay.”
Nói đoạn, Ninh Dạ nhẹ nhàng vung tay, chỉ thấy ngàn vạn hào quang lôi đình đều tiêu tán thành vô hình.
Tử Cực nổi giận: “Ta là Thiên kiếp! Kẻ ta trừng phạt, không thể chống đỡ!”
Hắn bất chấp tất cả, điên cuồng oanh tạc.
Quy mô chiến trường khuếch đại kịch liệt, toàn bộ bầu trời tràn ngập sấm sét phẫn nộ của hắn.
“Ngươi là Thiên kiếp? Thế thì ta là trời! Ta không cho phép, lấy đâu ra kiếp?” Ninh Dạ dứt khoát dừng tay, chỉ trừng mắt nhìn sang.
Một khí tức thần bí khuếch đại từ thân thể hắn, nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Đi tới nơi nào thì nơi đó gió tanh mưa ngừng, mọi thứ như ngưng bặt lại.
Gốc cây ánh sáng kia xao động, thậm chí phát ra tiên âm như bản nhạc.
Bên ngoài là sấm sét vô tận, bên trong là tiên phong ngọc lộ.
Sấm sét hay ngọc lộ, đều là ơn vua.
Nhưng ở nơi này, Ninh Dạ mới là vua, Tử Cực... chẳng qua chỉ là một trọng thần!
“Hống!” Ninh Dạ há mồm hét lên một tiếng.
Thiên địa lại biến sắc.
Kiếp vân thiên đạo do sấm sét biến thành lại cuốn ngược về phía Tử Cực Thánh Tôn.
“Kẻ nghịch thiên phải chết!” Ninh Dạ gầm lên.
Một câu “kẻ nghịch thiên phải chết” vang vọng trong lòng tất cả mọi người, ngay Thánh Tôn cũng không ngoại lệ.
Những Thánh Tôn khác đều kinh hãi, chỉ thấy một thân hình còn to lớn uy nghiêm hơn Tử Cực Thánh Tôn đã xuất hiện từ Vạn Tiên thượng giới.
Đạo cảnh lại được triển khai, không ngừng xâm lấn Thánh vực của Tử Cực.
Tử Cực Thánh Tôn không khỏi kinh hãi: “Không thể nào!”
“Ta đã nói rồi, ta là trời! Còn ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phản bội mà thôi!” Trong khi đang nói, hư ảnh Ninh Dạ đã bành trướng tới kích cỡ tương đương Thiên Trung giới, trước mặt y Tử Cực không khác gì một đứa trẻ.
Y xuất chỉ giáng xuống Tử Cực, khí phách vô song, uy lực vô tận, thời khắc này dường như tinh la vạn giới đều cảm thụ được, ngay cả Thất Dạ Tinh Quân ở khu vực tam tinh cũng thấy run rẩy: “Khí tức này...”
Còn bên phía Thiên Trung giới, Tử Cực Thánh Tôn nhìn một chỉ của Ninh Dạ giáng xuống, đã ý thức được mình không thể tiếp đòn này.
Kẻ trúng phải, chết chắc!
Hắn không thể tin nổi, cũng không muốn tin.
Nhưng Tử Cực không phục!
Ninh Dạ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng lại nắm giữ đạo cảnh cao hơn mình.
Tử Cực hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ lực lượng bản thân, tất cả đạo tắc nhập vào thân thể, hóa thân thành sấm sét, tạo thành Thiên Cức Lôi Thần, điều động thần thần uy đạo lực của mình.
Rầm!
Một cú va chạm khủng khiếp tới mức xưa nay chưa từng có bộc phát.
Khác với mọi người tưởng tượng, trận giao chiến siêu cấp này không hề tạo ra cảnh tượng thiên địa sụp đổ.
Khi hai luồng lực lượng này va chạm, thời gian như ngưng đọng.
Không có chuyện gì phát sinh.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện từng hào quang lóng lánh mê ly.
Như lưu ly vỡ vụn, lóng lánh ánh sáng.
Đó là không gian vỡ nát.
Tử Cực và Ninh Dạ va chạm, khiến không của bầu trời này tan vỡ.
Sau đó mới là từng luồng hào quang lóe lên, các Đại Thánh Tôn dồn đập ra tay tự vệ, vụ va chạm cách bọn họ quá gần.
Chỉ thấy các thượng giới dồn dập vang lên tiếng lách cách, đó là lực lượng vô thanh vô tức tập kích, khiến tất cả Thánh Tôn đều hừ một tiếng đau đớn.
Ngược lại, bản thân Thiên Trung giới càng xui xẻo, các Thánh Tôn chỉ mải tự vệ, dư âm giao chiến đạo cảnh chẳng khác nào thiên kiếp bộc phát trên khắp Thiên Trung giới.
Nhưng ngay lúc này, một luồng lực lượng lóe lên, nâng luồng hào quang hủy diệt đó, đẩy nó về phía chân trời.