← Quay lại trang sách

Chương 1473 Vân du 2

Sau đó chỉ thấy trong khe hở nham thạch đằng sau, vô số ngọn lửa phun trào, toàn bộ tinh giới tràn ngập trong ánh lửa.

Thú mẹ không hiểu gì cả, vì sao lần này ngọn lửa bộc phát đột ngột như vậy, nhưng nó không thể nghĩ nhiều, nhất định phải vào trong hang núi trước khi ngọn lửa bao phủ toàn bộ tinh giới, nếu không không còn cơ hội.

Hai con thú nhỏ la hét, bọn chúng không biết phối hợp, làm chậm tốc độ của thú mẹ, mà ngọn lửa phun ra càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng rộng. Thấy không kịp trở lại trong hang, thú mẹ cũng hạ quyết tâm, ném con thú nhỏ thất bại ra ngoài, ôm đứa con mạnh mẽ hơn dốc toàn lực lao vào trong hang.

Thậm chí nó có thể cảm nhận được tiếng con mình kêu gào đằng sau, ngọn lửa đang nuốt trọn nó, với thể trạng của thú non, nó không chống chọi được bao lâu. Thế nhưng thú mẹ không còn cách nào, chỉ có thể từ bỏ.

Nó rên rĩ đầy bất đắc dĩ, cuối cùng trước lúc ngọn lửa nuốt trọn bản thân mới lao được vào hang động, con mắt đen láy nhìn về phương xa.

Khoảnh khắc sau, cảnh tượng khiến nó kinh ngạc xuất hiện.

Môt thân hình màu trắng đứng sừng sững trong lửa, tay cầm con trai nó.

Ngọn lửa hừng hực, nhưng không làm tổn thương tới thân hình này.

“Hống!” Thú mẹ phát ra tiếng rên rỉ nôn nóng.

Thân hình màu trắng mỉm cười nhìn nó: “Con của ngươi? Nhưng ngươi đã từ bỏ.”

“Hống!” Tiếng gầm phẫn nộ nôn nóng lại vang lên.

“Đã Vô Cấu rồi mà còn chưa khai trí.” Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Quả nhiên ở đây Vô Cấu cũng là bình thường, chỉ có thân thể cường đại chứ không phải nguyên linh. Thú vị, không có thần hồn tương ứng mà cũng có thể đạt tới Vô Cấu. Chắc là vì ngươi hả?”

Trên bầu trời vang lên tiếng ong ong: “Bản tôn Thiên Khôi Thánh Tổ, chẳng hay các hạ là thần thánh phương nào?”

“Ta tên Ninh Dạ.” Ninh Dạ nói: “Vân du tới đây, không muốn quấy nhiễu Thánh Tổ thanh tu.”

Thiên Khôi Thánh Tổ nói luôn: “Nếu đã biết là quấy nhiễu, sao còn không đi đi.”

Lại trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Ninh Dạ cười nói: “Không thích gặp khách đến vậy à? Sợ ta nhìn ra huyền trong tinh giới? Hay là đại đạo mà ngươi tu hành?”

Thiên Khôi Thánh Tổ hừ một tiếng nói: “Ta thấy tuy ngươi là Thánh cảnh nhưng tuổi tác không lớn, chắc mới Thành thánh chưa lâu. Sao nào, cảm thấy mình có thể tung hoành rồi à?”

Ninh Dạ đáp lời: “Đúng là ta thành Thánh chưa lâu, bây giờ mới hơn ngàn năm. Nhưng tung hoành thì không tới mức đó. Chẳng qua một lòng tu đạo, tìm hiểu huyền bí trong thiên địa, vì vậy những nơi nào chưa từng thấy thì đều muốn tới xem thử. Nói lại thì Thánh Nhân tu thiên đạo, thiên ý ở tứ phương. Thành Thánh ngàn năm, ta cũng gặp một số Thánh Nhân, đại đa số đều ngao du tinh giới, rất hiếm thấy ai bế quan lâu dài như vậy. Ngươi coi như một người!”

Giọng nói của Thiên Khôi Thánh Tổ đã mang vẻ phẫn nộ: “Nơi này có chủ rồi, thần bí gì đi nữa cũng không liên quan tới ngươi!”

Ninh Dạ lại nói: “Năm xưa khi ta chưa thành Thánh cũng từng bị một vị Thánh Tôn truy sát, chỉ để truy tìm một số bí mật của ta. Lúc đó ta rất căm hận hắn, nhưng bây giờ thành Thánh, cũng có thể hiểu cho hắn. Huyền bí trong thiên địa này cũng như tiên pháp, bảo vật thần khí trong giai đoạn tu hành năm xưa, sức hấp dẫn rất lớn. Bây giờ chúng ta trông ngóng thiên đạo, tìm hiểu huyền bí, bù đắp thiếu sót của bản thân. Thấy chỗ nào lạ là như thấy bảo bối, không cần lấy được, chỉ cần biết được. Kính xin Thiên Khôi Thánh Tổ giơ cao đánh khẽ, cho ta tìm hiểu một phen.”

“Đừng có mơ!” Sau tiếng gầm của Thiên Khôi Thánh Tổ, mây gió dấy lên, sát ý ngập trời trút xuống.

Tuy Thiên Khôi Thánh Tổ ở “sao hỏa” nhưng thời khắc này ra tay lại không hề liên quan tới hỏa, mà là một luồng khí tức túc sát tiêu điều ập tới.

Dưới khí tức này, vạn vật điêu linh, sinh cơ ảm đạm.

Tất cả hóa thành hư ảo, thậm chí những khoáng thạch cũng không ngoại lệ, cứ như bị xóa bỏ khỏi thế giới này.

Ninh Dạ lại càng hứng thú, nhướn mày nói: “Thiên đạo loại trừ? Không, không đúng! Hình như đây là một loại đại đạo sinh tử nào đó, xóa bỏ tất cả sinh cơ... Cũng không đúng...”

Ninh Dạ càng phân tích càng hứng thú, thậm chí còn liếm môi một cái, cứ như không phải Thiên Khôi Thánh Tổ đang tấn công y mà là đang đưa đồ ăn cho y.

Một luồng khí tức yên diệt xoay chuyển quanh người y, xao động, nhưng không thể tạo ra bất cứ hiệu quả nào đối với y, cứ như đại đạo thần bí này vén lớn khăn che mặt của mình cho Ninh Dạ thấy, phơi bày toàn bộ, không còn chút thần bí nào.

Thiên Khôi kinh hãi.

Đây là Thánh Nhân ra sao?

Vì sao có thể bỏ qua hoàn toàn công kích của bản thân?

Hắn càng kinh hãi, càng khủng hoảng, ra tay cũng càng “mãnh liệt”.

Khí tức hiu quạnh túc sát càng lúc càng hùng hồn, vì vậy Ninh Dạ cũng càng ngày càng nhỉn rõ hơn.