Chương 1474 Vân du 3
Ninh Dạ lẩm bẩm: “Còn có một chút đại đạo chuyển hóa sinh mệnh trong đó, thú vị... đây là thứ ngươi gặt hái được từ thế giới này? Hóa ra không phải hủy diệt mà là sáng tạo... Một sinh một tử, đều trong thiên lý tự nhiên. Thế thì đúng rồi, cái gọi là thiên đạo bất nhân không phải vì trời cao không có đức hiếu sinh mà vì sinh tử luân thường vốn là chân ý mà thiên đạo nên có. Còn sống thì sợ chết nên mới nói là trời cao không có đức hiếu sinh, chẳng qua chỉ là muốn thoát khỏi vận mệnh, giãy dụa vô nghĩa mà thôi.”
“Rốt cuộc ngươi là ai!” Thiên Khôi Thánh Tổ gầm lên.
Giờ hắn đang rất mâu thuẫn.
Tấn công đối thủ thì đối thủ trực tiếp lôi lực lượng của bản thân ra nghiên cứu; không tấn công... thế chẳng hóa ra nằm ngửa cho người ta đùa bỡn?
Thực lực chênh lệch cực lớn khiến Thiên Khôi Thánh Tổ chấp nhận hiện thực, một cái bóng xuất hiện ngưng tụ thành một tu sĩ, lại là một tồn tại tóc dài chấm vai, không một mảnh vải.
Đối với Thánh Nhân, quần áo tướng mạo đều là ngoại vật, chỉ có bản chất tự tại trong lòng.
Thời khắc này Thiên Khôi hiện thân, cuối cùng cũng ngừng ra tay với Ninh Dạ, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Ninh Dạ cười đáp: “Nói vậy là ngươi nhận thua rồi? Không sao, ngươi có đồng ý hay không thì ta cũng muốn xem. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.”
Nói xong chìm xuống bên dưới.
Thiên Khôi Thánh Tổ ra mặt rồi, nhưng Ninh Dạ lại chui xuống đất. Thiên Khôi tức giận, chỉ có thể đi theo.
Chỉ thấy Ninh Dạ chui thẳng xuống, tất cả đất đá đều tránh sang tạo thành một con đường cho y.
Tốc độ của y không nhanh, như đang dạo chơi trong lòng đất, đi suốt cả chặng đường, còn ngắm nghía xung quanh, cứ như vách núi có cảnh tượng gì đẹp. Thi thoảng y còn tặc lưỡi: “Quả nhiên có liên quan tới nơi này! Hóa ra là một thế giới chứa đạo... à à ngươi không cần sốt sắng như vậy? Có phải ta chưa từng thấy thế giới chứa đạo đâu. Năm xưa Thánh Nhân đầu tiên ta gặp còn định sáng tạo thế giới chứa đạo nghịch ngũ hành.”
“Thế giới chứa đạo nghịch ngũ hành? Tự tìm đường chết à?” Thiên Khôi sửng sốt.
“Đúng vậy, tự tìm đường chết. Vì vậy gặp thiên khiển, bị trọng thương, chạy tới thế giới của chúng ta. Đường đường Thánh Nhân mà bị một đám Niết Bàn giết chết, luân hồi mấy ngàn năm vẫn không sống lại được, cuối cùng rơi xuống tay ta, tác thành cho ta.” Ninh Dạ thuận miệng đáp.
Thiên Khôi Thánh Tổ theo sát sau lưng y: “Sau đó thì sao?”
Ninh Dạ mỉm cười quay đầu lại: “Ngươi bế quan bao lâu rồi?”
Thiên Khôi Thánh Tổ tính toán một chút rồi đáp: “Hai mươi ba ngàn năm.”
“Đúng là ru rú xó nhà.” Ninh Dạ thở dài, đi tiếp: “À, đừng nói ta chiếm lợi của ngươi. Ngươi để ta quan sát chỗ này một hồi, lát cũng có thể cho ngươi một ít cơ duyên, coi như hòa nhau.”
“Cơ duyên gì?” Thiên Khôi Thánh Tổ hỏi luôn.
Ninh Dạ giơ tay chỉ một cái, một điểm tinh quang xuất hiện trên trán Thiên Khôi Thánh Tổ: “Cái này thì sao?”
Chỉ thấy ánh mắt Thiên Khôi Thánh Tổ sáng ngời, lộ rõ vẻ vui mừng, chắp tay nói: “Đa tại đạo huynh!”
“Bây giờ thì không còn vấn đề gì chứ?” Ninh Dạ mỉm cười, trong lúc trò chuyện đã tới trung tâm tinh giới này.
Bản thể của Thiên Khôi đang nằm tại đây. Thần niệm Thiên Khôi trở về bản thể, hai mắt mở ra: “Biển học không có trước sau, ai có thành quả thì người đó đứng trên. Thủ đoạn của đạo huynh hùng mạnh, ra tay hào phóng, là Thiên Khôi vô lễ, kính xin đạo huynh thứ lỗi. Còn huyền bí nơi này, ta cảm ngộ hai mươi ba ngàn năm mà chưa hiểu được toàn bộ. Nếu đạo huynh hứng thú cũng có thể ở lại nơi này...”
Hắn còn chưa dứt lời, Ninh Dạ đã lắc đầu nói: “Hai mươi ba ngàn năm thì lâu quá, ta không có thời gian dài như vậy. Xem một chút là được.”
Nói đoạn, y vung tay lên, một luồng đạo vận hiển hiện, khí tức huyền ảo lan khắp trung tâm tinh giới.
Chỉ thấy vô số hào quang lóe lên, những hào quang đó biến thành hình người, nói chuyện, nằm ngồi đi lại, cao giọng cười nói, y như người sống.
Cảnh tượng này cũng không phải là lạ, nếu có đại năng nào đó thanh tu ở đây, thần uy hiển hóa, thường tạo thành phúc địa, thậm chí để lại thần thông, lưu hình ảnh trên tường. Nếu là Thánh Nhân còn có thể lưu lại di tích đạo tắc, từ đó sáng tạo ra vô số động thiên phúc địa.
Nhưng rõ ràng những bóng người trước mắt không phải như vậy, hiển nhiên bọn họ đều là phàm nhân.
Có lẽ những phàm nhân này sinh sống từ mấy chục triệu năm trước, bây giờ đã không còn tồn tại, nhưng bọn họ đã từng sinh sống, dùng phương thức đặc biệt nào đó lưu lại dấu ấn trong không gian đặc biệt này.
Vì vậy điểm thần kỳ không phải là người mà là nơi đây.
Thời khắc này thấy đại đạo ẩn chứa trong đay hóa thành hình ảnh, Thiên Khôi Thánh Tổ kinh ngạc: “Ngươi có thể hiển hóa toàn bộ bọn họ?”