Chương 1477 Vân du 6
Mỗi ngôi sao u tối kia đều có thể ẩn chứa huyền bí, vì vậy Ninh Dạ không bỏ sót nơi nào, thấy là đi, tới là vào.
Ngay cả những địa điểm tử vong, y cũng dám xuống vào, bất luận là ngọn lửa vĩnh hằng hay là địa ngục đen tối, vùng đất huyền bí, bão táp hư không, Ninh Dạ đều lao thẳng vào, dọc đường không ngừng phá giải ngộ đạo.
Đạo cảnh thâm hậu, uyên bác, vượt qua bất cứ ai.
Mặc cho thiên địa xa xôi, chỉ chỉ trong một ý niệm, giây lát là tới.
Bỏ qua khoảng cách thiên địa, bỏ qua thời gian lâu dài, tinh la vạn giới trải dưới chân y, như tất cả nằm trong một tấc vuông, với sao hái trăng, đều dễ như trở bàn tay.
Ngày hôm đó, Ninh Dạ tới một khoảng tinh không.
Thấy cảnh tượng hai ngôi sao vờn quanh.
Hai tinh giới này đều là tinh giới có trọng lượng lớn, quấn quýt lấy nhau, trong đó một tinh giới không ngừng chuyển động vòng quanh một tinh giới khác, được trọng lượng khổng lồ kia dẫn dắt, tinh giới bay quanh không ngừng tan vỡ, rơi xuống tinh giới được quấn quanh.
Đây là tình cảnh rất bình thường của tinh giới, rất nhiều ngôi sao không người sẽ xảy ra chuyện tinh giới thôn tính lẫn nhau, ai nuốt ai thì quyết định bởi trọng hai bên.
Nhưng thời khắc này Ninh Dạ lại thấy điểm khác thường.
Bên bị thôn tính lại là tinh giới có khối lượng lớn hơn, bên thôn tính có lẽ chỉ bằng một phần triệu bên bị thôn tính.
Chuyện này khiến Ninh Dạ hứng thú, y quán át một hồi, ồ khẽ một tiếng: “Hóa ra không phải tinh giới thôn tính mà là Chúa Tể thôn tính... Cuối cùng cũng gặp một Chúa Tể sống.”
Khi Ninh Dạ nói ra câu này còn ở cách xa ngàn vạn dặm, lúc dứt lời đã ở trên tinh giới bị thôn tính.
Dưới chân là đất đai vô tận hóa thành cơn sóng mênh mông kéo lên bầu trời, tạo thành một cơn sóng đất kéo dài cả triệu dặm, nối liền tới tận tiểu tinh giới kia.
Tinh giới lớn cực kỳ “tham lam” như Thao Thiết điên cuồng hấp thu tinh giới lớn. Nhưng cho dù hấp thu thế nào, thể tích của nó cũng không tăng lên, cứ như cái động không đáy, chỉ có khối lượng càng lúc càng nặng.
Nhưng nếu tiếp tục theo tốc độ này, muốn thôn tính xong chắc cũng phải mất ngàn năm.
Hơn nữa Ninh Dạ ước lượng trong chốc lát, trước khi y tới e là việc thôn tính tinh giới như vậy đã kéo dài suốt mấy ngàn năm, có thể thấy tinh giới bị thôn tính này vốn khổng lồ tới mức nào.
Nhưng y còn chưa kịp lên tiếng đã nghe một giọng nói vang lên: “Ai vừa tới?”
Ninh Dạ đáp lời: “Thiên Cơ Điện Chủ - Ninh Dạ, vân du tới đây, không ngờ gặp được kỳ cảnh nơi này nên tới xem thử. Chẳng hay là vị Chúa Tể nào tu hành ở đây? Đang tu đạo gì?”
Đối phương đã nói: “Nếu đã biết là Chúa Tể, sao không mau mau thoát thân mà dám tới thám thính. Chi là Thánh Nhân mà to gan vậy sao?”
Ninh Dạ cười nói: “Sao Thánh Nhân gặp Chúa Tể lại nhất định phải chạy trốn? Chẳng lẽ Chúa Tể trong thiên hạ cứ gặp người là giết? Hay ngươi là Chúa Tể Thao Thiết, nuốt chửng thiên hạ là đạo của bản thân? Nói vậy thì đạo của ngươi là thôn tính? Đây không giống con đường có thể lên tới Chúa Tể.”
“To gan!” Tiếng quát lớn trầm trầm vang lên, uy áp vô hình giáng xuống.
Ninh Dạ chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, bản thân như bị đóng đinh ở tinh giới này, trong lúc nhất thời không cách nào di chuyển.
Không chỉ có vậy, lực lượng thôn tính khổng lồ kia còn kéo cả bản thân, như muốn nuốt chửng y.
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Cái khác thì ta không biết, nhưng ít nhất ta biết Chúa Tể nhà ngươi tính cách chẳng ra sao. Ngoài ra... ánh mắt cũng chẳng ra sao.”
Trong lúc y đang nói, đạo cảnh rung động, lực lượng khống chế y cũng biến mất.
“Ơ?” Chúa Tể kia kinh ngạc: “Thằng nhóc nhà ngươi cũng có chút thủ đoạn đấy, đạo cảnh còn tới trình độ như vậy, hèn gì dám kiêu ngạo như vậy, nhưng dẫu sao cũng chỉ là Thánh Nhân mà thôi, tưởng có chút bản lĩnh là có thể khiêu khích năng lực của Chúa Tể hay sao?”
Ninh Dạ cười nói: “Cũng phải thử mới biết được.”
“Thế thì cho ngươi mở mang tầm mắt!” Giọng nói của Chúa Tể kia trầm xuống, Ninh Dạ cảm giác trong thân thể mình đột nhiên xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen này rất nhỏ, nhưng đối với Ninh Dạ, lại là công kích cấp bậc hủy diệt.
Với tiên thể hiện tại của y, không ngờ lại bị người ta vô thanh vô tức gieo một điểm đen vào thân thể, chuyện này khiến Ninh Dạ cũng cực kỳ kinh hãi.
Khoảnh khắc sau đã thấy, lấy điểm đen này làm trung tâm, mọi thứ của bản thân như đang rơi vào trong đó.
Một lỗ đen!
Một lỗ đen trong người!
Một lỗ đen hấp thu tất cả!
Khoảnh khắc đó nguyên thần, tiên thể của Ninh Dạ, trong lỗ đen này đều trở nên vô nghĩa, cho dù là tu vi thực lực của y cũng không cách nào chống lại, cứ thế không ngừng ngã vào lỗ đen, do nguyên thần cũng đang bị kéo vào, cảm giác như đang chìm vào hố đen, không ngừng rơi xuống.