← Quay lại trang sách

Chương 1478 Vân du 7

Hơn nữa do Ninh Dạ tu vi cực hạn, pháp lực thông thiên, năng lực của lỗ đen kia cũng không thể hấp thu toàn bộ ngay lập tức, nhưng đây không phải chuyện tốt gì mà khiến Ninh Dạ có cảm giác rơi xuống vô tận.

Khoảnh khắc đó, y cảm thấy thân thể mình không ngừng rơi xuống, tất cả tiên pháp thần thông của bản thân đều là vô nghĩa, chỉ có đạo cảnh là còn, nhưng cũng không thể ngăn cản hiện tại này.

Thiên đạo che chở, đạo cảnh mở rộng, khoảnh khắc đó Ninh Dạ thể hiện toàn bộ đại đạo mình có. Đạo vực vô biên mở rộng, ngay cả Chúa Tể cũng tặc lưỡi kinh ngạc: “Đạo vực thật cường đại, bản tọa tung hoành vạn giới không biết bao nhiêu, nhưng chưa từng gặp đạo vực nào cường đại như vậy. Đúng là ngươi không đơn giản, chẳng trách dám kiêu ngạo như vậy. Nhưng vô dụng thôi, trước mặt đại đạo Vô Cực của ta, ngươi có cường đại mấy cũng là vô nghĩa.”

Đại đạo Vô Cực?

Đây là đại đạo gì?

Ninh Dạ không biết, nhưng y có thể cảm nhận được, thủ đoạn này của Chúa Tể là thứ mình chưa bao giờ gặp phải.

Nó vốn không nằm trong bất cứ đại đạo nào mà y biết.

Thế này là sao?

Ninh Dạ cũng kinh ngạc: “Vì sao đại đạo của ngươi không nằm trong thiên hạ vạn đạo?”

“Khà khà khà khà!” Chúa Tể kia chỉ cười khẽ một tiếng, không đáp lời.

Nhưng điểm đen kia vẫn đang thôn tính.

Trên bầu trời, tinh giới lớn bị tinh giới nhỏ thôn tính, còn Ninh Dạ dường như cũng bị kéo theo, không ngừng thôn tính.

Loại thôn tính này cứ như mãi mãi không có điểm cuối, pháp lực cường đại trong tiên thể của Ninh Dạ mà trải ra toàn diện, thậm chí đủ để tạo thành một tinh giới, tức là y có thể chống đỡ một thời gian rất dài.

Nhưng hiển nhiên Chúa Tể kia không để ý điều này, hắn có đủ tự tin, sau khi Ninh Dạ rơi vào đại đạo Vô Cực của hắn là không cách nào thoát thân.

Chậm rãi chết đi, mới là nỗi sợ lớn nhất.

Ninh Dạ không thử chống cự nữa.

Sau khi sử dụng mọi thủ đoạn vô hiệu, y biết với năng lực hiện tại của mình, căn bản không thể chống lại.

Tâm thần trấn định trở lại, Ninh Dạ nói: “Quả nhiên ta vẫn sơ ý. Nhưng xem ra ngươi muốn giết ta không phải chỉ trong chốc lát là được. Ừm, với năng lượng của ta, kéo dài ngàn vạn năm chắc không thành vấn đề.”

Chúa Tể cười nói: “Đó là cái ngươi đang thấy bây giờ, chậm rãi cảm nhận đi. Đại đạo Vô Cực, vĩnh viễn không có điểm dừng, nếu có, đó chính là điểm cuối của sinh mệnh nhà ngươi. Mà tất cả những thứ này sẽ không chậm như ngươi tưởng.”

“Là vì nó cũng lớn mạnh à?” Ninh Dạ cảm thụ điểm đen trong cơ thể, sau đó nhìn sang tinh giới nhỏ bé kia.

Y đã hiểu: “Lúc đầu tinh giới này cũng là ngần ấy? Trong quá trình thôn tính mới chậm rãi lớn mạnh.”

Chúa Tể kia không phản bác: “Ngươi biết thì đã sao? Ngươi không phải tinh giới này, ngươi còn không thể chống chọi lâu bằng nó.”

“Đúng.” Ninh Dạ cảm thán: “Nếu nguyên thần của ta vẫn lạc, nơi ta vẫn lạc còn có thể hóa thành một tiểu thế giới, nhưng còn chưa bằng đại thế giới. Tuy đạo cảnh của ta đã đủ mạnh, nhưng bản thể của ta vẫn không coi là mạnh.”

“Trong Thánh Nhân đã coi là không tệ rồi.” Chúa Tể nói: “Năng lực con người dẫu sao cũng không thể sánh bằng thiên địa. Cái gọi là đạo cảnh cuối cùng cũng chỉ là cảm ngộ. Tuy cảm ngộ không có cực hạn, nhưng thân thể có cực hạn.”

Ánh mắt Ninh Dạ sáng bừng lên: “Cảm ngộ đạo vực không cực hạn, thân thể có cực hạn. Hóa ra đây là căn nguyên trong đại đạo Vô Cực của ngươi à? Hóa ra không phải ngươi tu Thần đạo mà tu Thể đạo. Ngươi là luyện thể thành Chúa Tể? Chuyện này đúng là quá khó tin!”

Chúa Tể kia ngớ người, hiển nhiên không ngờ Ninh Dạ phản ứng nhanh như vậy, chớp mắt đã nhìn ra một số huyền bí của mình.

Nhưng sau đó lại mỉm cười: “Cho dù ngươi biết thì đã sao?”

Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Sáng nghe đạo chiều chết cũng cam tâm. Bắt đầu từ Niết Bàn là con đường nguyên thần ngộ đạo tìm kiếm thành tựu. Đại đạo về luyện thể tới Niết Bàn đã là đỉnh phong. Thật khó tưởng tượng, đại đạo luyện thể có thể lên thành Chúa Tể, ta cảm thấy rất hứng thú. Kính mong Chúa Tể chỉ giáo!”

Chúa Tể kia cười ha hả: “Vì sao ta phải ban bố đại đạo cho ngươi? Thánh Nhân trẻ tuổi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây cảm thụ đạo ý bất diệt của ta đi!”

Ninh Dạ nghiêm túc đáp lời: “Ta tên Ninh Dạ!”

Trên tinh giới, Ninh Dạ đứng sừng sững tại đây.

Y vẫn bị điểm đen kỳ dị trong cơ thể khống chế, mọi thứ trong thân thể đều rơi vào đó.

Tình huống này đã kéo dài mười năm.

Trong mười năm này, Ninh Dạ luôn đứng đây, thân thể không ngừng bị hút đen, còn điểm đen kia cũng từ từ khuếch đại, từ một điểm đen bé nhỏ đã phát triển thành to bằng móng tay.

Đồng thời Ninh Dạ cũng biết tên của Chúa Tể này.

Vô Cực Đạo Chủ.

Đúng là phù hợp với con đường của hắn.