← Quay lại trang sách

Chương 1479 Vân du 8

Ninh Dạ cảm thấy danh hiệu Thiên Cơ Điện Chủ của mình hơi yếu, đáng lẽ nên gọi là Thiên Cơ Đạo Chủ mới đúng.

Nhưng vạn pháp quy nhất, vạn đạo tức thiên đạo, Thiên Cơ Điện Chủ nghe cũng tạm ổn.

Chỉ tiếc Thiên Cơ đấu Vô Cực, lần này là Vô Cực mạnh hơn.

Nhưng Ninh Dạ không để ý.

Đúng, y thật sự không để ý.

Tuy y chỉ là Thánh Nhân, nhưng cảm ngộ thiên đạo vượt qua cả Chúa Tể, chỉ xét riêng đạo hạnh đã có thể coi là Chúa Tể, chẳng qua dã tâm của y quá lớn, yêu cầu quá cao, nhất định phải đi trên thiên lộ tới cực hạn mới thành Chúa Tể.

Chính vì vậy y vân du ngàn năm qua, tới nơi này, thấy huyền bí nào cũng vừa xem là hiểu, đối với y thiên hạ đã không còn bí mật, cúi mình là nhặt được.

Chỉ có đạo của Vô Cực Đạo Chủ này là y chưa từng gặp, thậm chí không cách nào lý giải, khó lòng nắm bắt.

Nhưng y biết y sẽ làm được.

Vì y là thiên mệnh chi tử!

Ninh Dạ cực kỳ tin tưởng điều này, chỉ thiếu một thời cơ mà thôi.

Mười năm rơi xuống, khiến Ninh Dạ đã có cảm nhận với mọi thứ.

Y mỉm cười: “Khi còn ở cảnh giới Nhân Hoàng, ta đã hiểu, đại đạo Thánh Nhân là ở một giới, còn đại đạo của Chúa Tể là mênh mông khắp Chính giới. Nhưng tinh la vạn giới, từ đại đạo một giới kéo dài tới đại đạo vạn giới, đây là chuyện khó khăn cỡ nào. Thời gian cần có, chỉ e Thánh Nhân cũng không làm được.”

Vô Cực Đạo Chủ không hiểu sao y đột nhiên nói vậy, hừ một tiếng nói: “Đúng là không dễ, thế thì đã sao?”

Ninh Dạ thấy hắn ra vẻ như vậy bèn cười nói: “Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Mấy năm nay đối đầu với ngươi, ta cũng phát hiện ra một vấn đề, đó là ngươi không còn là người trong thiên mệnh nữa, khí vận thiên đạo không liên quan tới ngươi. Nhưng ngươi không nhập ma, không nhập thiên đạo cũng không nhập ma, Chúa Tể như vậy đúng là đáng kinh ngạc. Càng kỳ lạ hơn nữa là, nếu ngươi đã là Chúa Tể, đại đạo Vô Cực phải ban bố khắp tinh la vạn giới, nhưng vì sao ta du lịch khắp tinh la vạn giới, chưa bao giờ gặp phải?”

Vô Cực Đạo Chủ thầm run rẩy, im lặng không nói gì.

Ninh Dạ biết mình nói đúng trọng tâm rồi, lại mỉm cười: “Tức là tới cùng cực thì nghĩ cách ứng biến, ta cũng không ngờ đấy... còn có phương pháp thành Thánh như vậy. Tự thành một đạo! Lợi hại, Lợi hại! Quá lợi hại!”

Vô Cực Đạo Chủ cười phá lên: “Ngu muội, vô tri! Ninh Dạ, ngươi chỉ biết một mà không biết nhiều. Nếu ngươi đã nhận ra, bản tọa cũng không ngại nói thẳng. Ngươi tưởng bản tọa tới bước đường cùng nên mới ứng biến mà không biết đây vốn là con đường mà Chúa Tể nên theo!”

“Ngươi nói cái gì?” Ninh Dạ kinh ngạc.

Vô Cực Đạo Chủ đáp: “Như ngươi đã nói, tinh la vạn giới, rộng lớn biết bao. Trở thành Thánh Nhân chẳng qua là ban bố đại đạo trong một giới, muốn từ một giới tới tinh la vạn giới thật quá khó khăn. Sinh mệnh của Thánh Nhân cũng có điểm cuối, e là chưa tới một phần vạn thì tuổi thọ đã hết, làm sao thành đạo? Trong tình huống như vậy đương nhiên phải nhảy sang đường khác, tự sáng tạo ra đạo.”

Ninh Dạ giật mình: “Ý ngươi là... tất cả Chúa Tể đều...”

“Không sai!” Vô Cực Đạo Chủ quát lên: “Chỉ có đại đạo của riêng mình mới có thể thông suốt không chút trở ngại, bỏ qua không gian thời gian, thiên hạ rộng lớn, thiên đạo vốn là một đạo, vì sao lại gọi là vạn đạo? Vì sao lại có rất nhiều chi nhánh...”

“Là Chúa Tể!” Ninh Dạ đã hiểu.

“Đúng vậy. Mỗi vị Chúa Tể xuất hiện đều là viết pháp tắc của mình cho tinh la vạn giới, góp một viên gạch cho nó, như lớp mái cho tháp, đại thế của thiên đạo cũng nhờ đó mà trở nên phức tạp hùng vĩ, mới có ngàn vạn đại đạo, biến hóa đa đoan, mâu thuẫn với nhau nhưng vẫn thống nhất với nhau.”

Ninh Dạ há hốc mồm: “Đúng là... quá khó tin. Nói cách khác, con đường của tiền nhân là không thể trở thành Chúa Tể?”

"Không sai!" Vô Cực Đạo Chủ quát lớn.

“Không, không đúng!” Ninh Dạ nói: “Thiên đạo bản đạo, bản thân đã truyền khắp vạn giới, tu thiên đạo tức là tu đại đạo của vạn giới.”

“Câu này không sai, nhưng điều kiện là phải qua được khảo nghiệm của thiên đạo.”

Ninh Dạ đã hiểu.

Y cười phá lên: “Tức là cách nói trước cũng không sai. Chỉ có tu thành thiên đạo mới có thể lên tới cảnh giới thứ chín. Nhưng trong tình huống không thể làm được, chỉ có tự sáng tạo ra đại đạo, trở thành phụ trợ của thiên đạo, nhưng cũng vì vậy Chúa Tể chính là điểm cuối.”

“Thiên hạ này chưa từng có cảnh giới thứ chín!” Vô Cực Đạo Chủ quát lớn.

“Chỉ có thể nói là chưa một ai làm được thôi. Nhưng thiên mệnh ưu ái, luôn cho mỗi người cơ hội.”

“Ngươi định nói ngươi à?” Vô Cực Đạo Chủ cười lạnh: “Ta biết ngươi thông qua khảo nghiệm của thiên đạo, tự trảm ma nghiệp. Nhưng ngươi tưởng tiền nhân chưa thành công ư? Không, cũng có! Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn tiêu vong. Ngươi có biết bọn họ tiêu vong ở đâu không?”