← Quay lại trang sách

Chương 1480 Vân du 9

Ninh Dạ gật đầu: “Ma giới.”

“Đúng vậy!” Vô Cực Đạo Chủ quát lớn: “Khảo nghiệm của thiên đạo, từng đợt nối tiếp, mới qua khảo nghiệm đợt hai mà ngươi tự đắc như vậy, nhưng lại không biết con đường trước mặt là muôn vàn trắc trở. Sao không quý trọng bản thân, thấy đủ là dừng, Chúa Tể đã là cực hạn của tiên nhân, sao phải phí tâm.”

“Nếu vậy, ngươi đã là Chúa Tể, còn tu luyện làm gì?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

“Hòa đại đạo của ta vào thiên đạo.” Vô Cực Đạo Chủ đáp.

“Sau đó thì sao?” Ninh Dạ hỏi: “Nếu ta không nhìn sai, tinh giới này chắc là bước cuối cùng của ban bố đại đạo Vô Cực đúng không? Chỉ cần hoàn thành, đại đạo Vô Cực sẽ chính thức hòa và thiên đạo, không phải thứ không thể hiểu nữa. Hơn nữa... thật ra ngươi đã có thể hoàn thành từ lâu rồi.”

Lại một tiếng sấm nổ giữa trời quang, Vô Cực Đạo Chủ trong lòng run rẩy: “Làm sao ngươi biết?”

“Tốt xấu gì ta cũng ở đây cảm thụ mười năm.” Ninh Dạ cười nói: “Điểm đen trong thân thể ta có tốc độ nhanh hơn tinh giới nho nhỏ kia nhiều. Hơn nữa ngươi phải lo cả hai đầu mà không hề bị ảnh hưởng, có thể thấy vẫn còn sức lực.”

Vô Cực Đạo Chủ hừ khẽ một tiếng.

Ninh Dạ nói: “Ngươi không nóng lòng như vậy là vì ngươi không biết hoàn thành xong chuyện này nên làm cái gì, đúng không?”

Vấn đề này lại đâm trúng cõi lòng của Vô Cực Đạo Chủ.

Một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng: “Đúng vậy, Ninh Dạ, lần này ngươi nói đúng. Loại người như chúng ta, tu hành tới trình độ như hiện tại, với sao hái trăng cũng dễ như trở bàn tay, thiên hạ không còn việc gì khó. Mà người cũng vậy, tiên cũng vậy, nếu đời này không còn mục tiêu, vậy biết làm gì đây?”

Ninh Dạ gật đầu: “Nếu đời này không còn mục tiêu, sinh mệnh còn ý nghĩa gì nữa? Vô Cực Đạo Chủ, ngươi đã thành Chúa Tể, chỉ thiếu một bước là dung hợp đại đạo của mình vào thiên đạo, không phải ngươi không làm được mà là không biết làm xong rồi nên đi hướng nào. Lúc đó ngươi sẽ không còn mục tiêu nào. Hay nên nói là cho dù có thì ngươi cũng không làm được.”

Vô Cực Đạo Chủ cười khổ: “Ngươi nói đúng... lần này ngươi nói đúng. Ta đã lên tới đỉnh, nhưng bên trên không còn đường. Người ta nói ngồi trên cao cực kỳ lạnh lẽo, tuy ta là Chúa Tể nhưng đứng quá cao, thậm chí không có người trò chuyện. Mà ta lại không có tư cách đi vào Phản giới, tới đó là tự chịu chết.”

“Nhưng ta có thể.” Ninh Dạ nói: “Có ta đây, ngươi sẽ không việc gì.”

Vô Cực Đạo Chủ cười lạnh: “Sao nào? Mới là Thánh Nhân mà định mời chào ta? Ninh Dạ, ngươi nghĩ hay quá đấy? Ngươi còn không qua được cửa ải của ta mà còn định ngồi lên đầu ta?”

“Ta cũng không định bảo ngươi giơ cao đánh khẽ.” Ninh Dạ xua tay: “Đại đạo Vô Cực không nằm trong thiên đạo, vì vậy ta không thể đối phó được. Nhưng muốn giải quyết chẳng đơn giản à? Chỉ cần để ngươi hoàn thành dung nhập đại đạo của ngươi vào thiên đạo là được? Ta không đối phó được, chẳng lẽ không thể tăng tốc cho ngươi?”

Nói xong y vung tay, chỉ thấy tinh giới lớn dồn dập cuốn lên khói bụi, càng nhiều năng lực và vật chất dâng tới tinh giới nhỏ.

Vô Cực Đạo Chủ kinh ngạc, khoảnh khắc đó hắn đã hiểu.

Ninh Dạ đã tìm ra phương pháp phá giải đại đạo Vô Cực của hắn.

Không hề kinh ngạc, cũng không hề sợ hãi, Vô Cực Đạo Chủ cười ha hả: “Thằng nhóc được lắm, quả nhiên là ngươi.”

Nói xong chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, đã thấy điểm đen trong thân thể Ninh Dạ biến mất.

Vô Cực Đạo Chủ cao giọng nói: “Nếu ngươi đã biết phương pháp phá giải, thế thì không cần kéo dài thêm. Trận đấu pháp này là ngươi thắng.”

Dẫu sao cũng là Chúa Tể, hành động cũng hào sảng tới cực điểm, nói dừng tay là dừng tay.

Vô Cực Đạo Chủ ngừng tay, nhưng Ninh Dạ vẫn không đi.

Mà tiếp tục đứng đó.

Vô Cực Đạo Chủ hơi bất mãn: “Ninh Dạ, bản tọa đã dừng tay rồi, ngươi còn ở lại đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn đối đầu với bản tọa?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Có ba lý do khiến ta không đi khỏi.”

“Nói.”

“Thứ một, lần này là ta may mắn, gặp một Chúa Tể sắp dung hợp đại đạo thành công. Vậy nếu lần sau ta gặp phải một Chúa Tể còn cách xa dung hợp đại đạo thì sao?”

Câu này của Ninh Dạ không sai.

Đối với Chúa Tể, dung hợp đại đạo là để trở thành Chúa Tể đỉnh phong, nhưng do đại đạo hòa vào thiên đạo, Ninh Dạ tu thiên đạo lại có thể đối phó. Ngược lại Chúa Tể chưa làm được tới bước này lại càng có uy hiếp với y.

Ninh Dạ không muốn thua trước Chúa Tể kém hơn một cấp vì nguyên nhân này.

Vì vậy y còn đang suy nghĩ về biện pháp khác ứng phó với tình huống này.

Vô Cực Đạo Chủ: “Thứ hai?”

Ninh Dạ nói: “Ta còn chưa tìm hiểu được huyền bí luyện thể thành Chúa Tể của ngươi.”

Vô Cực Đạo Chủ cũng bị y chọc cười: “Thứ ba thì sao?”

“Ngươi còn chưa đáp ứng theo ta tới Phản giới.” Ninh Dạ nói.