← Quay lại trang sách

Chương 1483 Quan Tinh Tử 1

Nói lại thì không gian trong thế giới tu tiên của Ninh Dạ so với không gian ở thế giới trước có bản chất yếu ớt hơn nhiều, nếu không đã chẳng có nhiều tiên pháp thần thông không gian như vậy.

Cũng chính vì vậy, tinh la vạn giới hầu như không có sao lùn trắng, vì chất lượng quá lớn, một khi hình thành sẽ xé rách không gian, rơi vào Phản giới.

Xét theo ý nghĩa khác, hai giới Chính Phản gộp lại mới coi là một vũ trụ hoàn chỉnh.

Chính vì vậy xé rách không gian cũng chia làm hai loại.

Một loại là lực lượng phá vỡ hai giới Chính Phản, tiến tới tầng cấp cao hơn, đây mới là phá vỡ không gian thật sự. Nhưng chưa tới cấp thứ chín thì đừng có nghĩ tới điều này.

Mà vách ngăn không gian giữa hai giới Chính Phản lại yếu hơn nhiều, vì nó vốn là một thể thống nhất.

Vô Cực Đạo Chủ không rơi vào Phản giới, thật ra chính là vì hắn bành trướng bản thân, cũng dùng lực lượng của bản thân ra sức duy trì: Nếu hắn vẫn giữ kích thước một điểm đen, thế thì lực lượng của bản thân hắn không thể chèo chống nổi, sẽ rơi thẳng vào Phản giới.

Vì vậy vấn đề của Vô Cực Đạo Chủ không chỉ là thu nhỏ vô hạn mà còn không để mình rơi vào Phản giới.

Lúc trước khi Ninh Dạ nói với phương pháp thứ ba đánh bại hắn, Vô Cực Đạo Chủ đã nghi ngờ là nó, hắn luôn sợ sệt, vì phương pháp này là trí mạng nhất: Rơi xuống Phản giới, đối mặt với hắc ám vô tận của Phản giới, cho dù hắn là Chúa Tể cũng không có hy vọng sống sót.

Vì vậy thời khắc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Vô Cực Đạo Chủ cười khổ nói: “Ngươi thắng rồi. Nếu đạo hữu đã hiểu thấu, bây giờ có thể dừng tay được chưa?”

“Như vậy sao được?” Ninh Dạ trả lời: “Ta nói rồi, phải dựa vào lực lượng bản thân đánh bại ngươi. Dung hợp đại đạo vào thiên đạo, phá vỡ vô hạn, rơi xuống Phản giới đều là nhắm vào nhược điểm của ngươi chứ không phải lực lượng của ta. Vì vậy ta vẫn đang tìm kiếm phương pháp thứ tư.”

Mẹ nó!

Vô Cực Đạo Chủ bị y chọc tức tới mức muốn hộc máu, hộc tinh, hộc cả vạn vật mà mình nuốt vào.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!” Khoảnh khắc này giọng nói của Vô Cực Đạo Chủ cũng thành méo mó.

Ninh Dạ giang hai tay: “Luyện thể thành tinh, bước lên con đường đại đạo Vô Cấu xưa nay chưa từng có. Ngươi trâu bò như vậy ta cũng muốn học chứ? Vừa hay năm xưa ta tu luyện Hắc Bạch, học Lang Gia, Lưỡng Nghi Càn Khôn Thiện Ác Âm Dương, đều là đại đạo cân bằng. Ngươi chỉ ăn không nhả, hành động như Thao Thiết, tuy thân thể cô đọng cực hạn, nhưng cuối cùng lại là trái với cân bằng. Chẳng thà để ta giúp ngươi cân bằng lại, thế mới là chính đạo.”

Nói xong tâm niệm của y hơi động, chỉ thấy lỗ đen kia đột nhiên biến thành lỗ trắng, phun ra ngoài như điên, lại trả lại Ninh Dạ tất cả mọi thứ đã hấp thu của Ninh Dạ.

Thấy cảnh này, làm sao Vô Cực Đạo Chủ còn không hiểu.

Y định dùng đại đạo Vô Cực của bản thân đạt tới đại đạo Vô Cực của riêng y.

Vô Cực Đạo Chủ kêu lên: “Ta đã là Vô Cực Đạo Chủ, ngươi tu đạo của ta thì khó mà có thành tựu.”

“Ta đâu có nói sẽ tu đạo của ngươi, chẳng qua... ăn của ta thì phải trả lại cho ta.” Ninh Dạ chỉ thiếu điều hát lớn.

Nhưng sau tiếng hô của y, chỉ thấy lỗ trắng mở ra toàn diện, rất ầm một tiếng, thân thể Ninh Dạ đột nhiên nổ tung, thế là trong thân thể Ninh Dạ, tinh không vô tận tự hình thành, đó là dòng loạn lưu vật chất và năng lượng xung kích, cứ như bản thân Ninh Dạ là một vũ trụ tinh không.

Lỗ đen thôn tính thân thể Ninh Dạ hai mươi năm, thời khắc này dâng hiến toàn bộ, lực lượng khổng lồ tuôn trào, Ninh Dạ đã triển khai thiên đạo của bản thân, chỉ trong phút chốc đã hóa thành mênh mông hùng vĩ.

Vô Cực Đạo Chủ cảm giác như thấy một tinh không hoàn toàn mới tạo ra giữa thiên địa này, như mộng như ảo, nhưng lại cực kỳ chân thực.

Sau đó lại thấy tất cả cuốn về, Ninh Dạ vẫn đứng sừng sững, mọi thứ đã mất đi đều trở về.

Khoảnh khắc sau, Ninh Dạ chỉ tay vào tinh giới: “Ngươi cũng thử đi."

Một điểm đen nho nhỏ hình thành, chính là đại đạo Vô Cực của Vô Cực Đạo Chủ, chẳng qua lần này người thi triển là Ninh Dạ.

Đối mặt với điểm đen này, không ngờ Vô Cực Đạo Chủ lại không thể khống chế được mình, rơi vào điểm đen của Ninh Dạ.

Vô Cực Đạo Chủ kinh hãi: “Không! Ta đã trả cho ngươi những thứ thôn tính của ngươi rồi, đây là của ta! Của ta!”

“Đừng vội! Đừng vội! Ta nói rồi, ta không cần mấy thứ của ngươi, ta chỉ cảm thụ học tập một chút thôi. Không tu đại đạo của ngươi không phải không hiểu đại đạo của ngươi. Ngươi không muốn dung nhập thiên đạo, ta giúp ngươi dung nhập, ngươi dung nhập thiên đạo rồi, đương nhiên của ngươi sẽ là của ta, mà của ta... vẫn là của ta.” Ninh Dạ khẽ mỉm cười.